Giang Tri quan sát dược liệu lạ mắt đến từ Tiên giới này. Tử Khương Căn là linh thực thân rễ, thoạt nhìn cũng không khác với gừng cho lắm, nhưng lớn và căng mọng hơn. Anh lấy Tử Khương Căn ra, trước hết suy tính xem nên xử lý nguyên liệu mới này như thế nào.
Lúc anh còn đang ngồi trong sân tự ngẫm, Thời Nghiêu vẫn đứng cách đó không xa nhìn anh, chỉ chờ Giang Tri kêu một tiếng là có mặt. Giang Tri rửa mặt sạch với nước lạnh, tỉnh táo không ít, quay qua nói: "Thời Nghiêu, anh lại nắm tay em chút được không."
Thời Nghiêu cúi đầu nhìn cánh tay anh đưa sang, nghĩ thầm, sao bỗng nhiên Giang Tri lại làm nũng thế này?
"...... Anh cầm cảm nhận một chút xem, em thật sự có thể nấu được linh thiện sao?" Câu kế tiếp của Giang Tri kéo lại dây cương của con ngựa sắp phi nước đại Thời Nghiêu.
"Ừ." Thời Nghiêu cũng đưa tay, nắm tay Giang Tri nói, "Kỳ thật, cái đó không cảm ứng được."
"Nhưng mà, chính em cũng có cảm giác đúng không, lúc nấu ăn em tập trung toàn tâm toàn ý, các nguyên liệu nấu ăn giống như đều trở nên vô cùng dễ bảo dưới tay em đúng không, kỳ thật mỗi món ăn đều sở hữu linh khí riêng." Hai người vẫn nắm chặt tay.
Trong lòng Thời Nghiêu biết còn có một tầng lý do khác: Khi tiểu tinh cầu tiến hoá vượt bậc sẽ gia tăng năng lực của Giang Tri. Giang Tri vốn dĩ chính là linh khí tinh cầu ngưng tụ tu luyện thành người, hiển nhiên sẽ có thiên phú cao hơn đa số người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-chinh-phuc-toan-vi-dien/541803/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.