Sau khi thưởng thức trà chiều, Thời Nghiêu cảm thấy mỹ mãn mới rời đi, trước khi đi, Giang Tri còn đưa hắn rất nhiều bánh quy còn dư, để hắn mang theo làm đồ ăn vặt. 
"Bánh này bảo quản kín có thể ăn được một khoảng thời gian, anh mang theo đi." Giang Tri muốn hắn lúc nào cũng có thể ăn được đồ ăn mình làm. 
"Được." Thời Nghiêu nhận lấy hũ pha lê, nháy mắt đã biến mất. 
Giang Tri ăn đến no căng, cơm chiều chỉ tuỳ tiện ăn chút mì với rau rồi tắm rửa về phòng nghỉ ngơi. Cuối cùng A Mao cũng đã trở lại sau hai ngày tuần ra lãnh địa, trong sân, trong nhà đèn tắt tối thui, nồi niêu chén bát rửa đến sạch sẽ, một chút mùi đồ ăn cũng không có. 
"Rống!" A Mao giận dỗi, thế mà không để lại chút cơm nào cho nó. A Mao ngựa quen đường cũ nhảy phốc lên, phóng qua cửa sổ nhỏ, lộc cộc chạy vội tới phòng ngủ của Giang Tri, thời điểm nó tức giận cũng không phải dễ chọc. 
Giang Tri đang nửa nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ ngày mai nên làm món gì, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang phóng như bay, sau đó không chờ hắn kịp điều chỉnh tư thế phòng vệ, một viên cầu thịt to nặng phóng tới nện cái phịch lên bụng hắn. 
"Ặc!" Giang Tri bị đau kêu lên, một tay nắm gáy A Mao, một tay khác thành thạo mà hung hăng xoa xoa nọng cằm 3 lớp của A Mao. 
"Còn dám có ý kiến a." Bị Giang Tri nắm gáy, A Mao tức giận cà loạn vào ngực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-chinh-phuc-toan-vi-dien/541775/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.