Sau khi ăn uống no đủ, Giang Tri vẫn không nhúc nhích mà nằm ườn trên ghế bập bênh tiêu hoá một hồi. Trong núi, gió đêm lạnh căm căm, còn mang theo một cỗ hương thơm của cỏ cây cùng bùn đất, thổi tới trên người rất thoải mái. Xa xa còn lấp ló ánh sáng xanh xanh của đom đóm thoắt ẩn thoắt hiện, mặt trăng thì tròn vành chiếu sáng giữa không trung. 
Giang Tri thoải mái mà thở ra một hơi dài, đáng tiếc giờ không được xoa xoa đầu A Mao. Nó hiện tại đang say rượu rồi chạy quanh khắp núi rừng, đoán chừng cũng phải hai ba ngày mới có thể trở về. 
Hắn vuốt cái bụng nhỏ phình phình, đi vào trong nhà, kiểm tra lương thực dự trữ của mình. Thấy đủ loại đồ ăn được đặt trong phòng, Giang Tri cảm giác như chính mình thành một tiểu địa chủ, tốt nhất là có thể thưởng thức hết những loại đồ ăn này. 
Múc ra vài muỗng đậu đỏ mang đi ngâm nước, ôm dưa hấu cùng dưa lưới ra để trong nước giếng lạnh. Giang Tri định trực tiếp lấy nước giếng tắm ở trong sân, hắn vừa muốn theo thói quen cởi áo ra, động tác liền cứng đờ, nghĩ tới cảm giác có người nhìn trộm lúc sáng, sầm mặt, sửa sang lại quần áo, lại xách hai xô nước lớn đi vào phòng tắm. 
Đừng nghĩ giấu đi hơi thở thì hắn liền không cảm nhận được. Cảm giác bị người nhìn chằm chằm đã không còn, nhưng Giang Tri mơ hồ biết được thứ đồ bí ẩn kia vẫn còn ở, chỉ là đang che đậy dấu vết tồn tại cũng mình mà thôi. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-chinh-phuc-toan-vi-dien/541753/chuong-6.html