Trang Ngũ mặc lại y phục, ngồi trong đình nghỉ mát phía sau vương phủ suy nghĩ tâm sự trong lòng. Tiểu mỹ nhân thật sự làm tới, hắn có phải muốn… có phải muốn…
“A—-” Trang Ngũ nhẹ kêu một tiếng, đẩy gương mặt đang tiến sát đến ra.
“Khó tin, khó tin. Lão Ngũ nhà chúng ta bắt đầu biết tương tư.” Trang Tứ nói.
“Lớn rồi.”
“Lớn rồi.”
Hai giọng nói, một trước một sau từ sau truyền tới.
Trang Ngũ xoay người cười nịnh. “Nhị ca! Tam ca!”
“Nhìn nó cười thế này nhất định là biết chúng ta tới để làm gì.” Trang Nhị nói.
Trang Tam gật gù. “Không cần nói gì nữa. Về thôi, Lão Ngũ.”
“Ta không muốn!” Trang Ngũ thừa dịp các ca ca còn chưa hoàn hồn, lập tức đạp chân — chuồn mất!
“Trốn ở đây trước đã.” Trang Ngũ thì thầm nói xong, xoay người, lập tức đứng hình.
Trong phòng tắm lượn lờ hơi nước, Hoàng Phủ Thành ngồi trong bể, nhìn y.
“Ha, ha…” Trang Ngũ há miệng, cười sắp rút gân, “Ta… Ta lập tức ra ngoài.”
Khó khăn lắm mới lần mò được ra cửa đã nghe thấy một tiếng, “Ra đi, Lão Ngũ.” Giật mình lập tức xoay người.
Trang Ngũ mở to miệng, đầu óc trống rỗng.
Hoàng Phủ Thành bước ra từ bồn tắm. Thân thể trắng như tuyết lấp lánh nước, giống như khối ngọc thượng đẳng được chạm khắc, mỗi đường cong trên cơ thể đều vừa vặn, một số gần như hoàn mỹ.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa gấp gáp phía sau thức tỉnh Trang Ngũ, y vội vàng nhảy tới cửa, dùng thân thể chặn cửa, “Không được vào!”
Hoàng Phủ Thành giống như không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-sac-lieu-nhan/1311818/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.