Chương trước
Chương sau
Luyện Vọng Thư mới gặp Mộ Đông Dương đúng một lần, lần sinh nhật Luyện Tịch. Vậy nên cậu kết bạn WeChat là để thông qua Lâu Tiêu lấy được phương thức liên lạc với Mộ Đông Dương, thả bộ mặt thật gây chấn động của ông anh mình xuống trước mặt Mộ Đông Dương.

Nhưng đến khi gửi lời mời kết bạn xong, cậu lại cảm thấy cái kiểu nhọc lòng của mình trông còn ngốc hơn cả anh mình, thế nên ném chuyện này ra khỏi đầu, không quan tâm mình có được Lâu Tiêu chấp nhận lời mời kết bạn không nữa.Dù sao đã tệ rồi thì tệ nữa cũng chẳng đáng là bao, cô bèn lấy chiếc dao điện tìm được trong thùng dụng cụ ở nhà, làm theo trên mạng, cắt bỏ phần bị thối, sau đó đặt cây xương rồng vào nhà nơi không bị ánh mặt trời chiếu đến, để khô trong vòng hai ngày mới đặt cây vào đất, đợi cho cây ra rễ.Ăn xong, cậu tiện tay rút bài kiểm tra hôm nay ra làm, làm xong mở máy tính chơi game.Các bước giống với phương pháp tìm được trên mạng, nhưng kỹ càng tỉ mỉ hơn rất nhiều. Ví dụ như sau khi cắt bỏ phần thối rữa, phải tiệt trùng vết cắt. Ví dụ như thời gian phơi khô rất lâu, phải đến khi vết cắt cứng lại mới được, có khi phải tốn đến nửa tháng hoặc một tháng. Ví dụ như rễ cũng cần rất nhiều thời gian mới mọc được, ít nhất là một tháng.

Mãi đến khi cậu nhận ra số lượng gọi đồ ăn khuya của mình càng ngày càng nhiều, bắt đầu đi điều tra nguyên nhân. Cuối cùng, cậu phát hiện ra đầu sỏ gây tội ở trong chính newfeed của mình — Lâu Tiêu, ngày nào cũng đăng ảnh đồ ăn ngon.Mới vừa chơi được một ván, có người trong game nhắn tin cho cậu. Luyện Vọng Thư nhấn mở ra xem xong, sắc mặt trở nên lạnh nhạt, thẳng tay thoát khỏi trò chơi, tắt máy tính tắt đèn đi ngủ.Không thể nào.

Những tấm ảnh đó vào ban đêm phát huy công hiệu mạnh gấp mười lần ban ngày, quyến rũ đến mức làm bụng kêu rộn rã.Lâu Tiêu lập tức bật dậy khỏi sofa, cô đọc kỹ lại hai lần, đứng dậy chạy ra ban công.Bị chuông cửa cắt ngang, Luyện Vọng Thư quên mất chuyện hủy kết bạn với Lâu Tiêu, liên tục mấy ngày sau vẫn không nhớ ra, đến lúc cậu chợt nhớ ra, đã là trên đường về nhà sau ca học tối một ngày nọ. Hôm ấy, cậu mua đại một hộp mì gói ở cửa hàng tiện lợi về làm đồ ăn khuya, rồi bất ngờ nhận ra hình như đã lâu không nhìn thấy ảnh đồ ăn mà Lâu Tiêu đăng, bèn mở ra xem một cái. Cậu thấy nội dung trên tường nhà Lâu Tiêu vẫn dừng lại ở mấy ngày trước bài đăng mới nhất vẫn là hình một cây xương rồng bị thối rễ.

Thôi, hủy kết bạn với cô ấy vẫn hơn — Luyện Vọng Thư một đêm nữa bị quyến rũ bởi ảnh đồ ăn của Lâu Tiêu mà đặt hai phần đồ ăn khuya, chuẩn bị hủy kết bạn.Trong ảnh là một cây xương rồng nghiêng ngả trong chậu cây, chữ viết kèm là: Làm sao bây giờ, mình cảm giác nó sắp chết rồi.Từ sau sự kiện bài hát ngày kỷ niệm thành lập trường, Lâu Tiêu nhận được rất nhiều lời mời kết bạn, trong đó có vài bạn học cô đồng ý sẽ kết bạn, nhưng vì quá nhiều không rõ là ai nên Lâu Tiêu đồng ý hết một loạt tất cả các lời mời.

Cậu ấn vào ảnh đại diện của Lâu Tiêu, định ấn vào ba dấu chấm bên góc phải, lại vô tình phát hiện một bức ảnh trên tường nhà cô không phải là ảnh chụp đồ ăn. Hơn nữa, nó còn đứng đầu tiên, chắc hẳn là vừa mới đăng.Thế nên cô lên mạng tìm cách, cuối cùng cũng tìm được một cái. Người ta bảo cắt bỏ phần thối đi, hong khô, sau đó bỏ vào đất là có thể mọc lại rễ.

Không hiểu sao cậu lại ấn ngón trỏ xuống, vào xem.Mỡ cũng có lời muốn nói:Luyện Vọng Thư “Xì” một tiếng, nén cái quỷ gì, tưới nhiều nước quá nên rễ bị thối chứ sao, cắt bỏ phần thối rồi trồng lại cho mọc rễ là được chứ sao.Mãi đến khi cậu nhận ra số lượng gọi đồ ăn khuya của mình càng ngày càng nhiều, bắt đầu đi điều tra nguyên nhân. Cuối cùng, cậu phát hiện ra đầu sỏ gây tội ở trong chính newfeed của mình — Lâu Tiêu, ngày nào cũng đăng ảnh đồ ăn ngon.

Trong ảnh là một cây xương rồng nghiêng ngả trong chậu cây, chữ viết kèm là: Làm sao bây giờ, mình cảm giác nó sắp chết rồi.Lâu Tiêu ghé đầu lên gối, cẳng chân nhếch lên quơ quơ, thấy cái tên này hơi quen tai.

Trong phần bình luận, có thể nhìn thấy mấy nickname quen thuộc phản hồi lại, nội dung rất đồng bộ “Nén bi thương”.Nhưng đã mấy ngày trôi qua, cây xương rồng không có chút động tĩnh nào, làm Lâu Tiêu sốt ruột không thôi, sợ đây là cách sai.Chuông cửa truyền đến, cậu đoán là đồ ăn đến nên đứng dậy đi lấy.

Luyện Vọng Thư “Xì” một tiếng, nén cái quỷ gì, tưới nhiều nước quá nên rễ bị thối chứ sao, cắt bỏ phần thối rồi trồng lại cho mọc rễ là được chứ sao.

Ông nội Luyện thích chăm sóc hoa cỏ, Luyện Vọng Thư mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng hiểu một chút, nhưng cậu không xen vào việc người khác, chỉ là một cây xương rồng thôi, cổng sau của trường hôm nào cũng có người bán rong đạp xe ba bánh đến bán, chết cây này thì mua cây khác là được.Vậy thì, đây là một tài khoản khác của Thịnh Dực, hay là… Dấu chấm nói dối?

Chuông cửa truyền đến, cậu đoán là đồ ăn đến nên đứng dậy đi lấy.Đến tận tối hôm sau, Luyện Vọng Thư định đặt đồ ăn khuya, không hiểu sao lại mở điện thoại ra, tìm một vòng không thấy thứ mình muốn, do dự một lát rồi ấn vào tường nhà Lâu Tiêu, thấy bài đăng mới nhất của cô vẫn là bức ảnh chụp hộp bánh bạch tuộc chiều qua.【Thay đất】

Bị chuông cửa cắt ngang, Luyện Vọng Thư quên mất chuyện hủy kết bạn với Lâu Tiêu, liên tục mấy ngày sau vẫn không nhớ ra, đến lúc cậu chợt nhớ ra, đã là trên đường về nhà sau ca học tối một ngày nọ. Hôm ấy, cậu mua đại một hộp mì gói ở cửa hàng tiện lợi về làm đồ ăn khuya, rồi bất ngờ nhận ra hình như đã lâu không nhìn thấy ảnh đồ ăn mà Lâu Tiêu đăng, bèn mở ra xem một cái. Cậu thấy nội dung trên tường nhà Lâu Tiêu vẫn dừng lại ở mấy ngày trước bài đăng mới nhất vẫn là hình một cây xương rồng bị thối rễ.Ông nội Luyện thích chăm sóc hoa cỏ, Luyện Vọng Thư mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng hiểu một chút, nhưng cậu không xen vào việc người khác, chỉ là một cây xương rồng thôi, cổng sau của trường hôm nào cũng có người bán rong đạp xe ba bánh đến bán, chết cây này thì mua cây khác là được.

Thật sự giống như vì cái chết của một cây xương rồng mà mất đi động lực ăn uống.……

Không thể nào.Mộ Đông Dương cầm điện thoại lên xem, nhận ra trên màn hình là giao diện nhắn tin WeChat, trên đó đó có một đoạn chữ rất dài, dạy Lâu Tiêu cách xử lý cây xương rồng bị tưới nước quá nhiều dẫn tới thối rễ.Một lúc lâu sau, trong không khí nhẹ nhàng vang lên một tiếng “chậc”.Mộ Đông Dương: “Phức tạp quá.”

Luyện Vọng Thư phủ định suy đoán của mình, về nhà ăn hết hộp mì, mở trò chơi trên máy tính.Lần này Lâu Tiêu phải đợi thật lâu mới nhận được câu trả lời…Kết quả là như bây giờ, WeChat lúc nào cũng đầy ắp tin nhắn.

Nhưng lần này, chơi chưa được mấy ván cậu đã ngừng, mới ăn no không muốn đi ngủ nên dạo bước đến trước giá sách, tiện tay chọn một quyển bài tập ra làm.Luyện Vọng Thư phủ định suy đoán của mình, về nhà ăn hết hộp mì, mở trò chơi trên máy tính.Không hiểu sao cậu lại ấn ngón trỏ xuống, vào xem.

Làm bài đến tầm 12 giờ rưỡi, Luyện Vọng Thư quyết định đi ngủ.Mộ Đông Dương vừa đi từ phòng bếp ra đã thấy Lâu Tiêu ngồi xổm trên ban công không biết đang mân mê cái gì, bèn kéo một cái ghế nhỏ lại: “Ngồi ghế, em ngồi xổm thế này tẹo nữa thể nào cũng tê chân.”

Trước khi ngủ, cậu lại lấy điện thoại mở WeChat, tìm bức ảnh cây xương rồng của Lâu Tiêu.Thấy đã muộn, Lâu Tiêu cũng ngại làm tốn thời gian của người ta, chỉ hỏi người ở đầu bên kia một câu cuối cùng:【Cậu tên là gì thế?】

Một lúc lâu sau, trong không khí nhẹ nhàng vang lên một tiếng “chậc”.Tuy đã đến được thế giới đâu đâu cũng thấy được cây xanh này, dù cây xương rộng này có chết thì cô cũng còn rất nhiều chậu cây xương rồng khác mà ba đã mua cho cô, nhưng về bản chất, Lâu Tiêu vẫn là người đến từ mạt thế, không kìm được lòng coi thực vật như của quý hiếm. Vả lại, đây là chậu cây đầu tiên cô mua sau khi đi vào thế giới này, ý nghĩa rất to lớn, nếu cứ để nó chết đi như vậy, cô rất khó có thể chấp nhận được.

……

Lâu Tiêu thích cây xương rồng ấy quá, tưới nước nhiều hơn mức cần thiết nên bộ rễ của nó bị thối, làm cô sốt ruột mất mấy ngày.Còn bị lấy ra làm lá chắn nhiều anh Dực eiii.Bạn ấy đã giúp cô nhiều như vậy, ít nhiều gì cô cũng phải biết người ta tên họ là gì rồi đến trường chào hỏi, xem xem có mời bạn ấy đi ăn để cảm ơn được không chứ.

Tuy đã đến được thế giới đâu đâu cũng thấy được cây xanh này, dù cây xương rộng này có chết thì cô cũng còn rất nhiều chậu cây xương rồng khác mà ba đã mua cho cô, nhưng về bản chất, Lâu Tiêu vẫn là người đến từ mạt thế, không kìm được lòng coi thực vật như của quý hiếm. Vả lại, đây là chậu cây đầu tiên cô mua sau khi đi vào thế giới này, ý nghĩa rất to lớn, nếu cứ để nó chết đi như vậy, cô rất khó có thể chấp nhận được.Trên tay Lâu Tiêu toàn là đất, bèn dùng mu bàn tay bèn đẩy đẩy màn hình điện thoại vẫn còn sáng lên bên cạnh về phía Mộ Đông Dương.

Thế nên cô lên mạng tìm cách, cuối cùng cũng tìm được một cái. Người ta bảo cắt bỏ phần thối đi, hong khô, sau đó bỏ vào đất là có thể mọc lại rễ.Trước khi ngủ, cậu lại lấy điện thoại mở WeChat, tìm bức ảnh cây xương rồng của Lâu Tiêu.Làm bài đến tầm 12 giờ rưỡi, Luyện Vọng Thư quyết định đi ngủ.

Dù sao đã tệ rồi thì tệ nữa cũng chẳng đáng là bao, cô bèn lấy chiếc dao điện tìm được trong thùng dụng cụ ở nhà, làm theo trên mạng, cắt bỏ phần bị thối, sau đó đặt cây xương rồng vào nhà nơi không bị ánh mặt trời chiếu đến, để khô trong vòng hai ngày mới đặt cây vào đất, đợi cho cây ra rễ.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua, cây xương rồng không có chút động tĩnh nào, làm Lâu Tiêu sốt ruột không thôi, sợ đây là cách sai.Cậu hừ nhẹ một tiếng, không định trả lời Lâu Tiêu, cứ như vậy mà thả điện thoại lại vào túi.

Sáng nay cô đi học không mang theo điện thoại, giữa trưa về nhà đi ăn cơm trước, cơm nước xong mới mở điện thoại, từ từ xem tin nhắn WeChat.Hử?Những tấm ảnh đó vào ban đêm phát huy công hiệu mạnh gấp mười lần ban ngày, quyến rũ đến mức làm bụng kêu rộn rã.

Từ sau sự kiện bài hát ngày kỷ niệm thành lập trường, Lâu Tiêu nhận được rất nhiều lời mời kết bạn, trong đó có vài bạn học cô đồng ý sẽ kết bạn, nhưng vì quá nhiều không rõ là ai nên Lâu Tiêu đồng ý hết một loạt tất cả các lời mời.

Kết quả là như bây giờ, WeChat lúc nào cũng đầy ắp tin nhắn.

Có người khen cô hát hay, cũng có người không hiểu sao lại kể mình có ước mơ sáng tác nhạc, hoặc là có ý tưởng tạo một tài khoản âm nhạc ở kênh nào đó, hy vọng Lâu Tiêu có thể giúp đỡ, sau đó ném cho Lâu Tiêu một bản nhạc đệm, mời Lâu Tiêu ghi âm lại lời hát, còn có người tự làm như rất thân thiết, chưa gặp mặt bao giờ đã hẹn Lâu Tiêu đi chơi.Trong phần bình luận, có thể nhìn thấy mấy nickname quen thuộc phản hồi lại, nội dung rất đồng bộ “Nén bi thương”.

Ký ức của nguyên chủ không đủ để hỗ trợ Lâu Tiêu xử lý những tình huống thế này, cô nghĩ ngợi rồi đi hỏi Cố Tư Tư và Mộ Đông Dương. Kết hợp lời khuyên của hai người, Lâu Tiêu cảm ơn những người khen cô, làm lơ những tin nhắn đưa ra yêu cầu bất lịch sự, lịch sự từ chối lời mời của bạn học xa lạ.【Thịnh Dực】

Trong đó có vài tên “dáng người mà không hiểu tiếng người”, dùng dằng không thôi, Lâu Tiêu hủy kết bạn thẳng tay.Nhưng dù đã hủy kết bạn một nhóm người, WeChat của cô vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn. Cô xem theo thứ tự, nhìn đến tin nhắn cuối cùng, thời gian gửi đến là nửa đêm gần 1 giờ hôm qua, rất nhiều chữ, còn nội dung thì…Ký ức của nguyên chủ không đủ để hỗ trợ Lâu Tiêu xử lý những tình huống thế này, cô nghĩ ngợi rồi đi hỏi Cố Tư Tư và Mộ Đông Dương. Kết hợp lời khuyên của hai người, Lâu Tiêu cảm ơn những người khen cô, làm lơ những tin nhắn đưa ra yêu cầu bất lịch sự, lịch sự từ chối lời mời của bạn học xa lạ.

Nhưng dù đã hủy kết bạn một nhóm người, WeChat của cô vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn. Cô xem theo thứ tự, nhìn đến tin nhắn cuối cùng, thời gian gửi đến là nửa đêm gần 1 giờ hôm qua, rất nhiều chữ, còn nội dung thì…Nhưng lần này, chơi chưa được mấy ván cậu đã ngừng, mới ăn no không muốn đi ngủ nên dạo bước đến trước giá sách, tiện tay chọn một quyển bài tập ra làm.

Hử?Chắc là vì cô hỏi kịp thời nên dấu chấm giải đáp từng câu hỏi của cô, nội dung rất chi tiết, Lâu Tiêu đọc mà phải cảm thán chuyên nghiệp.

Lâu Tiêu lập tức bật dậy khỏi sofa, cô đọc kỹ lại hai lần, đứng dậy chạy ra ban công.

Mộ Đông Dương vừa đi từ phòng bếp ra đã thấy Lâu Tiêu ngồi xổm trên ban công không biết đang mân mê cái gì, bèn kéo một cái ghế nhỏ lại: “Ngồi ghế, em ngồi xổm thế này tẹo nữa thể nào cũng tê chân.”Tạm thời qua đoạn bận rộn, cô mới quay đầu lại nhìn điện thoại. Lúc nãy, sự chú ý của cô đặt hết lên phần nội dung, bây giờ mới để ý đến ảnh đại diện của người kia là một bức ảnh chụp trăng, nickname là một dấu chấm.

Lâu Tiêu ngước lên nhìn Mộ Đông Dương, ánh mắt sáng lấp lánh làm Mộ Đông Dương sửng sốt: “Làm gì đấy?”Luyện Vọng Thư mặt vô cảm tắt WeChat đi, mở phần mềm đặt đồ ăn tìm kiếm, tìm một vòng thấy không có đồ gì mình thèm, cuối cùng lại quyết định xuống tầng mua một hộp mì.

Lâu Tiêu cười giơ cây xương rồng trong tay lên, nói: “Nó chắc là được cứu rồi ạ.”Có người khen cô hát hay, cũng có người không hiểu sao lại kể mình có ước mơ sáng tác nhạc, hoặc là có ý tưởng tạo một tài khoản âm nhạc ở kênh nào đó, hy vọng Lâu Tiêu có thể giúp đỡ, sau đó ném cho Lâu Tiêu một bản nhạc đệm, mời Lâu Tiêu ghi âm lại lời hát, còn có người tự làm như rất thân thiết, chưa gặp mặt bao giờ đã hẹn Lâu Tiêu đi chơi.

Mộ Đông Dương cũng lấy cho mình một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Lâu Tiêu, hỏi: “Được cứu thế nào?”

Trên tay Lâu Tiêu toàn là đất, bèn dùng mu bàn tay bèn đẩy đẩy màn hình điện thoại vẫn còn sáng lên bên cạnh về phía Mộ Đông Dương.Những tưởng cuộc hội thoại của hai người sẽ ngừng lại ở đó, ai ngờ, giờ sinh hoạt lớp buổi chiều, Lâu Tiêu lại nhắn tin hỏi cậu:【Có cần tưới một chút nước sát trùng vào đất không cậu?】Thịnh Dực:???

Mộ Đông Dương cầm điện thoại lên xem, nhận ra trên màn hình là giao diện nhắn tin WeChat, trên đó đó có một đoạn chữ rất dài, dạy Lâu Tiêu cách xử lý cây xương rồng bị tưới nước quá nhiều dẫn tới thối rễ.Lâu Tiêu quên tắt điện thoại nên bị tiếng rung của nó đánh thức. Đôi mắt kèm nhèm buồn ngủ, lấy điện thoại từ bên cạnh gối ra nhìn, thấy “Dấu chấm” đã trả lời tin nhắn, vội hỏi thêm cả tá câu, sợ người đầu bên kia lại tự nhiên không để ý đến cô nữa.

Các bước giống với phương pháp tìm được trên mạng, nhưng kỹ càng tỉ mỉ hơn rất nhiều. Ví dụ như sau khi cắt bỏ phần thối rữa, phải tiệt trùng vết cắt. Ví dụ như thời gian phơi khô rất lâu, phải đến khi vết cắt cứng lại mới được, có khi phải tốn đến nửa tháng hoặc một tháng. Ví dụ như rễ cũng cần rất nhiều thời gian mới mọc được, ít nhất là một tháng.

Nói tóm lại, cứu sống hoàn toàn cây xương rồng này, chắc chắn không phải việc có thể hoàn thành trong một hai tuần.Chừng mười phút sau, màn hình điện thoại sáng lên trong bóng đêm —

Mộ Đông Dương: “Phức tạp quá.”Thịnh Dực?

Lâu Tiêu cẩn thận phủi hết đất trên vết cắt: “Vẫn được mà ạ.”

Do ban đầu cô quá chủ quan, thấy cây xanh ở khắp nơi nên hiểu lầm là cái gì cũng dễ sống. Bây giờ cô nhận được một bài học, nghiêm túc làm theo những gì trên WeChat nói, còn nhờ Mộ Đông Dương lên mạng mua giúp mình thuốc diệt nấm có thể dùng để khử trùng cây trồng.Thôi, hủy kết bạn với cô ấy vẫn hơn — Luyện Vọng Thư một đêm nữa bị quyến rũ bởi ảnh đồ ăn của Lâu Tiêu mà đặt hai phần đồ ăn khuya, chuẩn bị hủy kết bạn.

Tạm thời qua đoạn bận rộn, cô mới quay đầu lại nhìn điện thoại. Lúc nãy, sự chú ý của cô đặt hết lên phần nội dung, bây giờ mới để ý đến ảnh đại diện của người kia là một bức ảnh chụp trăng, nickname là một dấu chấm.

Lâu Tiêu nhắn tin cảm ơn người nọ, sợ không đọc được tin nhắn trả lời nên còn mang cả điện thoại đến trường học chiều.

Trên đường đi học, cô thèm ăn nên mua một hộp bạch tuộc viên nhỏ, như thường lệ, cũng chụp một bức ảnh mấy viên bánh bạch tuộc, thêm một chút filter rồi đăng lên tường nhà.Lâu Tiêu cẩn thận phủi hết đất trên vết cắt: “Vẫn được mà ạ.”

Luyện Vọng Thư vừa nhìn thấy câu “Cảm ơn cậu” là lập tức nhìn thấy ảnh chụp đồ ăn ngon trên newfeed.

Cậu hừ nhẹ một tiếng, không định trả lời Lâu Tiêu, cứ như vậy mà thả điện thoại lại vào túi.Nói cách khác, những món Lâu Tiêu đã từng đăng lên tường nhà, ăn cũng khá được.

Những tưởng cuộc hội thoại của hai người sẽ ngừng lại ở đó, ai ngờ, giờ sinh hoạt lớp buổi chiều, Lâu Tiêu lại nhắn tin hỏi cậu:【Có cần tưới một chút nước sát trùng vào đất không cậu?】Luyện Vọng Thư mới gặp Mộ Đông Dương đúng một lần, lần sinh nhật Luyện Tịch. Vậy nên cậu kết bạn WeChat là để thông qua Lâu Tiêu lấy được phương thức liên lạc với Mộ Đông Dương, thả bộ mặt thật gây chấn động của ông anh mình xuống trước mặt Mộ Đông Dương.

Luyện Vọng Thư cố tình không quan tâm cô, buổi tối đặt một hộp bánh bạch tuộc nhỏ để ăn khuya, thấy khá ngon, đã vậy còn ăn đến là vui.

Nói cách khác, những món Lâu Tiêu đã từng đăng lên tường nhà, ăn cũng khá được.

Đến tận tối hôm sau, Luyện Vọng Thư định đặt đồ ăn khuya, không hiểu sao lại mở điện thoại ra, tìm một vòng không thấy thứ mình muốn, do dự một lát rồi ấn vào tường nhà Lâu Tiêu, thấy bài đăng mới nhất của cô vẫn là bức ảnh chụp hộp bánh bạch tuộc chiều qua.

Luyện Vọng Thư mặt vô cảm tắt WeChat đi, mở phần mềm đặt đồ ăn tìm kiếm, tìm một vòng thấy không có đồ gì mình thèm, cuối cùng lại quyết định xuống tầng mua một hộp mì.Tác giả có lời muốn nói:

Ăn xong, cậu tiện tay rút bài kiểm tra hôm nay ra làm, làm xong mở máy tính chơi game.Cậu ấn vào ảnh đại diện của Lâu Tiêu, định ấn vào ba dấu chấm bên góc phải, lại vô tình phát hiện một bức ảnh trên tường nhà cô không phải là ảnh chụp đồ ăn. Hơn nữa, nó còn đứng đầu tiên, chắc hẳn là vừa mới đăng.Trong đó có vài tên “dáng người mà không hiểu tiếng người”, dùng dằng không thôi, Lâu Tiêu hủy kết bạn thẳng tay.

Mới vừa chơi được một ván, có người trong game nhắn tin cho cậu. Luyện Vọng Thư nhấn mở ra xem xong, sắc mặt trở nên lạnh nhạt, thẳng tay thoát khỏi trò chơi, tắt máy tính tắt đèn đi ngủ.

Chừng mười phút sau, màn hình điện thoại sáng lên trong bóng đêm —

【Thay đất】

Lâu Tiêu quên tắt điện thoại nên bị tiếng rung của nó đánh thức. Đôi mắt kèm nhèm buồn ngủ, lấy điện thoại từ bên cạnh gối ra nhìn, thấy “Dấu chấm” đã trả lời tin nhắn, vội hỏi thêm cả tá câu, sợ người đầu bên kia lại tự nhiên không để ý đến cô nữa.Sáng nay cô đi học không mang theo điện thoại, giữa trưa về nhà đi ăn cơm trước, cơm nước xong mới mở điện thoại, từ từ xem tin nhắn WeChat.

Chắc là vì cô hỏi kịp thời nên dấu chấm giải đáp từng câu hỏi của cô, nội dung rất chi tiết, Lâu Tiêu đọc mà phải cảm thán chuyên nghiệp.

Thấy đã muộn, Lâu Tiêu cũng ngại làm tốn thời gian của người ta, chỉ hỏi người ở đầu bên kia một câu cuối cùng:【Cậu tên là gì thế?】

Bạn ấy đã giúp cô nhiều như vậy, ít nhiều gì cô cũng phải biết người ta tên họ là gì rồi đến trường chào hỏi, xem xem có mời bạn ấy đi ăn để cảm ơn được không chứ.Trên đường đi học, cô thèm ăn nên mua một hộp bạch tuộc viên nhỏ, như thường lệ, cũng chụp một bức ảnh mấy viên bánh bạch tuộc, thêm một chút filter rồi đăng lên tường nhà.Lâu Tiêu nhắn tin cảm ơn người nọ, sợ không đọc được tin nhắn trả lời nên còn mang cả điện thoại đến trường học chiều.

Lần này Lâu Tiêu phải đợi thật lâu mới nhận được câu trả lời…

【Thịnh Dực】

Thịnh Dực?

Lâu Tiêu ghé đầu lên gối, cẳng chân nhếch lên quơ quơ, thấy cái tên này hơi quen tai.

Cô lần theo trí nhớ, mở phần liên lạc, chẳng tốn bao nhiêu công đã tìm được Thịnh – Dực – thật, vì lúc đối phương gửi lời mời kết bạn cho cô, đã ghi chú lại tên của mình.

Vậy thì, đây là một tài khoản khác của Thịnh Dực, hay là… Dấu chấm nói dối?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.