Rất lâu sau, Luyện Vọng Thư mới gõ ra được một chữ, kèm theo dấu chấm câu hiếm thấy:【Ừ.】
Nhìn cửa sổ lưới màu hồng nhạt của điều hòa nhẹ nhàng mở lên, Lâu Tiêu gập hai đầu gối, đặt chân lên ghế, một tay cầm ly sữa bò Lâu Quốc Đống mang vào từ lâu, bây giờ đã hơi lạnh, uống từng ngụm nhỏ, một tay khác không ngừng hoạt động, gỡ chữ trên màn hình điện thoại để trả lời, từng câu từng chữ đều chan chứa vẻ ngây thơ vô tội:【Tớ khen cậu, cậu không vui à?】Triệu Hề nghe xong mà ngơ ngác: “Tình hình thế nào?”
Ban đầu, Luyện Vọng Thư nhập vào ô tin nhắn một chữ “Vui” có lệ, sau đó lại hít nhẹ một hơi, xóa đi, gõ một dòng:【Không vui, cậu chỉ thấy vẻ bề ngoài, không thấy được bản chất bên trong】Đám học sinh đội nắng chói chang kêu la luôn miệng, vì như bình thường, “vài phút” của thầy hiệu trưởng là tầm khoảng hơn mười phút, thậm chí có khi còn là nửa tiếng.Lâu Tiêu:【Tớ ngủ đây, ngủ ngon~】Nhắn xong, Lâu Tiêu đứng dậy, đến lớp 11-12 tìm Triệu Hề lần nữa.
Lâu Tiêu:【(0_0)?】
Lâu Tiêu:【Bản chất bên trong của cậu xấu à?】Triệu Hề: “Hay cậu ra ngoài trước đi, tan học tớ chạy đến.”Lâu Tiêu đứng dưới tường vặn tay vặn chân một chút, tỏ vẻ: “Tớ không sao, cậu thế nào?”
Luyện Vọng Thư vô cảm:【Xấu, ngày nào cũng chỉ biết chơi, chỗ nào đông vui có mặt chỗ nấy, mặt dày hơn tường】Thế mà, sự thật còn ghê gớm hơn suy nghĩ của đám học sinh. Thầy hiệu trưởng “xin” hẳn một tiết sau bài tập thể dục giữa giờ, phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nu-phat-he/1975999/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.