Cao Lại Phương nhận ra bản thân đang ở trong một không gian tối đen. Không trời, không đất, không ánh sáng, không không khí và hắn cũng không còn thở nữa. Đây là một không gian chân không kỳ lạ.
Cái giây phút hắn uống cốc rượi của ai đó trong quán bar là giây phút bắt đầu cho sự chết oan chết uổng của một thanh niên trí thức chưa vợ.
Cao Lại Phương nghĩ đến trước khi chết còn ôm đùi một tên tử phạm truy nã, tức đến nỗi muốn tự bóp cổ mình. Vì sao lại đen như vậy?
Chỉ nhớ là khi đi ăn buổi ra mắt bộ phim đầu tiên đầu tư, hắn bị người bắt chết ngay tại chỗ. Thật không hiểu sao tên tội phạm đó ở đâu ra giả trai gay chui vào đây nữa. Trách trời, trách người, không bằng trách mình không may mắn.
-Có ai không? Cứu với!!!
-“...”
-CÓ AI KHÔNG? CỨU TÔI VỚI!!!!
-“...”
Kêu cứu khạn giọng đáp lại là một không gian yên tĩnh, im lặng đến đáng sợ.
Rốt cuộc đây là thiên đàng hay địa ngục? Tại sao không tháy một sự sống nào vậy?
Bỗng trước mắt hiện ra một màn ánh sáng, ánh sáng tỏa ra bốn phương tám hướng. Vậy mà Cao Lại Phượng vẫn lơ lửng trên không, không hề nhìn thấy mặt đất.
Trước mắt màn sáng như một cái ti vi khổng lồ, nó đang chiếu lại một thước phim kỳ lạ.
Đúng, rất kỳ lạ!
Dường như đây không phải phim mà là đời, nó quá chân thực.
Đây là cuộc đời một con người.
Ngày 14-2-1994,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nu-dung-so-anh-dua-thoi-ma/3260737/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.