Lúc Lâm Diệu Âm tỉnh lại, nhận ra mình đang ở một nhà máy bỏ hoang, tay chân bị trói chặt.
Cô lập tức hiểu ra mình đã bị bắt cóc!
Đúng lúc này.
“Cộc cộc.” Tiếng giày cao gót vang lên.
Lâm Diệu Âm nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai người Phương Diễm Hồng và Lưu Vân đi tới, khuôn mặt của người đi trước còn nở nụ cười trêu tức.
“Là cô!" Lâm Diệu Âm cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dường như cô không ngờ rằng người bắt cóc mình vậy mà lại là người phụ nữ này!
“Bốp!”
Phương Diễm Hồng bước tới, chẳng nói chẳng rằng thằng thừng giáng Lâm Diệu Âm một bạt tai.
Năm ngón tay ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Diệu Âm. Cô trợn mắt nhìn thẳng vào
Phương Diễm Hồng, nhưng lại không nói gì.
“Có phải cô đang chờ tên mặt trắng của cô đến cứu cô không? Ha ha ha..."
Phương Diễm Hồng cười như điên: “Cô đừng lo, tôi sẽ cho đôi cẩu nam nữ các người cùng nhau lên đường, không cần lo lắng rằng sẽ phải cô đơn.”
Lâm Diệu Âm cau chặt mày, biết tên mặt trắng mà cô ta nói là Lý Phù Sinh, trong lòng chợt hoảng sợ: “Cô đã làm gì anh ấy hả?”
“Anh ta sao? Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ anh ta đang chờ cô trên đường xuống hoàng tuyền đấy.”
Nói xong, Phương Diễm Hồng rút một con dao găm †ừ trong ống giày trên đùi ra.
Lâm Diệu Âm chưa từng trải qua cảnh tượng như.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nu-bang-gia-phai-long-toi/3401719/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.