Tôn Tuyết Ngâm quay người lại cho anh ta một bạt tai: “Anh nói ai là đồ đê tiện hả?”
Trịnh Thiên Lỗi nổi giận, anh ta rất muốn ra tay nhưng khi nhìn thấy Lý Phù Sinh, anh ta lại nhẫn nhịn: “Được lắm, các
người cứ chờ đấy cho tôi.”
Vừa nói dứt lời, anh ta chán nản bỏ chạy theo lối cầu thang bộ.
Vẻ mặt của Lý Phù Sinh hơi lạnh lùng, chất vấn: “Cô Tôn, thế này là sao?”
Anh nghĩ bằng mông cũng có thể đoán được rằng người phụ nữ này đã lấy mình làm bia đỡ đạn.
Quả nhiên!
Tôn Tuyết Ngâm tràn đầy áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn anh ta bỏ đi, không ngờ anh ta lại...
Cô ấy thật sự không ngờ Trịnh Thiên Lỗi lại xông ra kiếm chuyện với Lý Phù Sinh.
Lý Phù Sinh nhìn khuôn mặt của cô ta, khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi”
Nói xong, anh lại nhấn vào thang máy.
Tôn Tuyết Ngâm đưa mắt nhìn anh bước vào thang máy, sau đó nghiến răng nghiến lợi bước vào.
“Cô còn có chuyện gì sao?” Lý Phù Sinh trầm ngầm hỏi. “Trịnh Thiên Lỗi không phải là người bình thường, anh nhất định phải cẩn thận, nếu anh ta đến tìm anh gây rắc rối thì anh hãy đến tìm tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]