Chương trước
Chương sau
Nhưng Phương Hồng Diễm vẫn không chịu buông tha.

“Đủ rồi!" Phương Tiếu Thiên nói.

Lúc này, y tá nữ mới thoát khỏi thảm họa.

“Hừ, đồ vô dụng, cút đi.” Phương Hồng Diễm đá cô ấy.

Y tá nữ như được ân xá, rời đi như chạy trốn.

“Cha, đã tìm được thằng ranh kia chưa?” Phương Hồng Diễm thở phì phò nói.

Phương Tiếu Thiên cười khẩy, đang định mở miệng. Một người đàn ông mặt sẹo vội vã chạy vào.

Đó là Báo Tử, một tên côn đồ khác của bang Tứ Hải. Thấy điệu bộ hắn ta hoảng loạn như thế, Phương Tiếu Thiên nhíu mày lại, cảm giác như có chuyện không tốt đã xảy

ra. Quả nhiên! “Ngài Thiên...”

Báo Tử cúi đầu nói thầm bên tai Phương Tiếu Thiên khiến mày ông ta nhăn lại thành hình chữ “xuyên”.

“Khốn kiếp!”

Phương Tiếu Thiên bất chợt đập mạnh xuống bàn, lạnh giọng hỏi: “Mẹ nó, là ai làm?”



Ô Nha chết không phải chuyện lớn với ông ta.

Quan trọng là số hàng hóa đó có giá trị hàng chục triệu!

Báo Tử nhỏ giọng trả lời: “Người chúng ta phái đi đã chết hết, toàn hiện trường chỉ có duy nhất tình nhân của Ô Nha là còn sống, cô ta nói là do hai người đeo mặt nạ làm!”

“Người đeo mặt nạ?”

Phương Tiếu Thiên liếc xéo hắn ta một cái, quả quyết nói: “Trước khi trời sáng, cần phải điều tra rõ ràng là do kẻ nào làm cho ông, ông muốn đào mộ tổ tiên của nó rai”

Báo Tử căng da đầu nói: “Vâng.”

Sau đó chậm rãi lui ra ngoài.

Trước khi Báo Tử bước ra khỏi ngưỡng cửa, một bóng người chắn trước mặt hắn ta.

Báo Tử lập tức cảm thấy nguy hiểm, vô thức lùi về sau.

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

Chỉ thấy tốc độ của cái bóng đó rất nhanh, qua một hơi thở đã đi đến trước mặt Báo Tử, tung một quyền tấn công sắc



bén vào cổ họng của hắn ta.

“A..” Báo Tử kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ôm cổ chậm rãi ngã xuống đất.

Nghe thấy tiếng động, Phương Hồng Diễm quay đầu nhìn lại. Sau khi thấy rõ gương mặt người tới, cô ta lập tức trở nên giận dữ.

“Lý Phù Sinh!”

“Thăng ranh này, mày cũng dám đến tổng bộ của bang Tứ Hải tao à, ha ha ha...”

Phương Hồng Diễm cười điên cuồng, đồng thời rút ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào Lý Phù Sinh rồi bóp cò.

“Đoàng!” Tiếng súng vang lên.

Nhưng, người ngã xuống không phải Lý Phù Sinh mà là Phương Hồng Diễm cầm súng!

Thấy vậy, Phương Tiếu Thiên lộ vẻ mặt hoảng sợ, lập tức đoán được phe đối phương có tay súng bắn tỉa!

Ông ta bất chấp sống chết của con gái, gân cổ lên hét: “Người đâu, người đâu mau tới đây...”

Lý Phù Sinh rất tự nhiên ngồi xuống, sau đó lấy một điếu thuốc ra ngậm.

“Không cần phải gọi, sẽ không có ai đến cứu ông đâu...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.