Tiếng hét chói tai vang vọng cả tòa biệt thự.
“Bốp... "
Tiếng bạt tai giòn tan vang lên theo.
Phản ứng của Chu Hân Minh hoàn toàn là tự nhiên, lập tức vung tay tát.
Lý Phù Sinh không hề đề phòng nên hứng trọn cái tát như trời giáng này.
“Ôi.” “Cô điên rồi!” Lý Phù Sinh không nhịn được chửi ầm lên.
Chu Hân Minh tái mặt, trong người nôn nao, một chưởng ban nãy làm cô ấy bị thương không nhẹ.
Cô ấy co người vào góc tường, kéo chăn lên che cho mình, cảnh giác nói: “Anh không được qua đây, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Lúc này, cô ấy có cảm giác như thể mình bị rơi vào tay của ác ma vậy.
Lý Phù Sinh thấy vậy, vừa bực mình vừa buồn cười: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Anh hỏi tôi muốn làm gì là sao, đồ khốn nhà anh, anh ở
nhà của tôi còn dám đánh tôi.” Chu Hân Minh càng nói càng cảm thấy ấm ức, hai mắt dần đỏ lên.
Lý Phù Sinh không còn gì để nói: “Cô không biết xấu hổ hay sao còn khóc? Đêm hôm khuya khoắt cô chạy đến phòng tôi, cô có tin tôi kiện cô tội tự ý đột nhập vào nơi ở của người khác không?”
Chu Hân Minh hiếu thắng nói: “Tôi, tôi...”
Cô ấy không dám nói là mình muốn theo dõi anh nên nhất thời á khẩu.
“Tôi cái gì mà tôi!”
Giọng điệu của Lý Phù Sinh hơi dịu xuống, vây vẫy tay, nói: “Lại đây, tôi kiểm tra vết thương cho.”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nu-bang-gia-phai-long-toi/3401659/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.