Tim Tùng Cương đập lợi hại, mặc dù biết những lời này là để nói cho Giang Đằng Diệp Tử, mà không phải chính mình, nhưng y vẫn có cảm giác kì quái. Trước đây Khoan Mạt đã từng nói “Anh yêu em”, thế nhưng lần này không giống, ngày hôm nay tuyệt đối không giống.
“Anh không muốn để em về nhà”, Khoan Mạt dùng thanh âm tịch mịch nói, “Anh không muốn để cho bất cứ ai thấy em, không muốn bất luận kẻ nào tiếp xúc với em, anh muốn đưa em đến nhà anh, để em trở thành bảo vật chỉ thuộc về anh.” Trong nháy mắt Tùng Cương đã bị hắn gắt gao ôm lấy, y còn cảm nhận được mùi gel tóc từ trên cổ hắn truyền đến.
“Giang Đằng tiểu thư.”
Nghe thấy Khoan Mạt gọi tên y, Tùng Cương ngẩng đầu. Cho dù cảm thấy tiếp theo chắc chắn sẽ là một nụ hôn, y cũng không trốn tránh, thậm chí ngay cả ý niệm trốn tránh cũng không nảy ra trong đầu y. Môi khô khốc, đó chỉ là một cái hôn khẽ như chuồn chuồn lướt, rời đi một lúc, Khoan Mạt yêu thương nhẹ nhàng vuốt hai má Tùng Cương, lần thứ hai hôn xuống.
Bởi vì đã gần một năm không có hôn môi qua, thành thật mà nói, Tùng Cương cảm thấy cực kỳ thoải mái. Tùng Cương say sưa trong vòng tay Khoan Mạt, bởi vì cảm thấy đối phương đưa tay vuốt tóc mà giật mình tỉnh lại, y có thể cảm giác được tóc giả có điểm sai lệch.
Tùng Cương dùng toàn bộ sức lực bản thân để đẩy nam nhân ra, như trốn thoát chạy thật nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan/2391286/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.