Trong trận lũ cả đời khó gặp một lần vào năm đó, Lục Thanh Đường vì cứu hai đứa bé mà bị núi đá sụp đổ đè lên người, đôi chân rắn chắc bị đập nát.
Binh lính cấp dưới gào khóc xông lên nhưng bị hắn quát lùi lại: “Dẫn người dân rút lui mau! Nơi này sắp sập rồi, đây là mệnh lệnh!”
Cơn lũ ở phía xa gào thét tiến đến, mấy binh lính vừa khóc cúi chào hắn vừa dẫn người dân rút lui.
Lục Thanh Đường ho ra máu, bàn tay dính đầy máu thịt sờ lên mặt dây chuyền ở cổ.
Đó là một viên đạn bằng sắt, binh lính ở tiền tuyến đều có một viên, bên trêи khắc tên và chức vụ để sau khi chết có thể phân biệt thi thể trả về cho gia đình.
Lục Thanh Đường nghĩ hắn sống 30 năm một thân một mình, 2 năm trước ông già cũng bị hắn làm tức chết rồi, không biết ai sẽ đến nhặt xác hắn.
Vào thời khắc cuối của cuộc đời, Lục Thanh Đường nhìn cơn lũ cuồn cuộn ở phía xa lao đến núi đá, trước mắt hắn hiện lên đôi mắt nai con ngượng ngùng.
Hóa ra trước khi chết, chuyện cũ sẽ hiện ra trước mắt như đèn kéo quân.
Đó là lần đầu tiên Tạ Phi đến Bắc Kinh tìm hắn.
Hôm đó hắn và một đám bạn xấu uống rượu ăn cơm ở quán Lão Mạc, bọn hắn ồn ào đến mức khách khứa xung quanh phải trợn mặt nhìn, nhưng không có ai dám nói gì.
Bọn hắn là chúa tể bướng bỉnh ở 4 cổng ngoại thành Bắc Kinh và 9 cổng nội thành Bắc Kinh, sau lưng bọn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417948/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.