Vì chuyện phương thuốc gia truyền, Tạ Chiêu xin nghỉ phép để về quê.
Trình Dao Dao chuẩn bị túi lớn túi nhỏ: “Bánh hạt dẻ, bánh hạnh đào, bánh hồ điệp, kẹo sữa con thỏ,… Thịt khô và cá khô cho Tủng Tủng và mèo con, còn đây là quần áo mới của bà nội, còn có…”
Tạ Chiêu vỗ trán mỉm cười. Trình Dao Dao lắc vòng eo nhỏ nhắn bận rộn trong phòng, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Lúc Trình Dao Dao lấy thêm cái túi to, Tạ Chiêu liền ôm cô vào trong ngực không cho cô đi đi lại lại nữa: “Chúng ta thường gửi đồ về nhà, bà nội không thiếu mấy thứ này.”
“Nhưng đây là đồ em mua cho bà nội mà.” Trình Dao Dao ngửa đầu ra sau, thân hình mềm mại dựa vào khuỷu tay Tạ Chiêu: “Bà nội không chịu đến Thượng Hải, em cũng không về được…”
Khóe môi Tạ Chiêu cong lên mang theo ý cười: “Em không về được thì trách ai?”
Tạ Chiêu vừa thi cuối kỳ xong, bình thường Trình Dao Dao lười học, bây giờ cô phải cố gắng ôn tập. Mà cô còn phải tham gia tiệc cuối năm của trường nên không đi được.
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, cô nói: “Trách Tạ Chiêu!”
“Ừm, trách anh.” Tạ Chiêu cúi đầu hôn cô.
Tiếng còi xe vang lên ngoài cửa, Trình Dao Dao ôm chặt hắn không thả.
Tạ Chiêu nói: “Anh đi một tuần rồi quay lại.”
“Vẫn lâu!” Trình Dao Dao vội la lên: “Vậy anh không đến xem em múa sao? Em đã tập rất lâu đó.”
Dạo này Trình Dao Dao thường đến trường tập luyện với mấy bạn học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417945/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.