Người xưa nói: Chỉ có trâu mệt chết, chứ không có cày mệt hỏng. Trình Dao Dao nghiêm túc nói với người này: Ông sai rồi.
Tạ Chiêu mới ăn mặn giống như dã thú không biết thỏa mãn, cả người dùng mãi không hết tinh lực. Từ phòng ngủ ra ban công, từ trêи cầu thang xuống phòng khách, chỗ nào cũng lưu lại vết tích của hai người.
Trình Dao Dao trốn ra sau bàn ăn, cô nhấc chân đạp vào ngực Tạ Chiêu không cho hắn tới gần, cô thề phải giữ vững sự tỉnh táo cuối cùng: “Anh có phải là người không vậy? Chỗ này là phòng bếp đấy!”
Tạ Chiêu nắm chặt bàn chân trắng nõn của cô, hắn cúi đầu hôn một cái. Lắc chân đính đá hồng ngọc rung động phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trình Dao Dao vô thức muốn tránh ra, bàn tay Tạ Chiêu xoa nắn giống như không muốn cho cô chạy. Bàn tay làm quen việc nặng cọ vào da thịt non mịn vừa ngứa vừa đau.
Tạ Chiêu không dùng bao nhiêu lực nhưng cổ chân Trình Dao Dao giống như bị còng lại giãy thế nào cũng không thoát ra được.
Trình Dao Dao tức giận đạp lung tung như con mèo nhỏ. Cô vừa uống nửa ly rượu vang, đôi môi trở nên đỏ mọng, gương mặt cũng đỏ ửng, bên trong đôi mắt hoa đào long lanh nước giống như bị người bắt nạt.
Vạt áo sơ mi trượt xuống nhưng Trình Dao Dao vẫn chưa nhận ra, cô giãy dụa ồn ào: “Em vừa ăn xong, em đau lưng, em đau chân, cả người em đều khó chịu!”
“Em nói ăn no mới có sức.” Hơi thở mang đầy mùi rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417937/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.