Tờ mờ sáng, Trình Dao Dao nằm ngủ trong chăn ấm, cô nghe thấy phía xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết liền bịt chặt lỗ tai.
Lại giết lợn rồi. Có thể nói thôn Điềm Thủy có 10 hộ thì 9 hộ nuôi lợn, bây giờ là thời điểm lợn xuất chuồng, cứ cách mấy ngày lại xuất hiện thanh âm này.
Cô xoay người chui trong chăn.
Cửa phòng mở ra. Tiếng bước chân quen thuộc đi đến cạnh giường, đôi tay ấm áp che tai cô lại giúp cô ngăn cách với tiếng kêu thảm thiết kia.
“Đừng sợ.” Tạ Chiêu thấp giọng nói, tiếng nói bình tĩnh làm lòng người an tâm. Tạ Chiêu mặc áo ba lỗ, bên ngoài mặc áo khoác, hiển nhiên là vội vàng dậy chạy qua đây.
Trong thôn đều chọn lúc trời chưa sáng giết lợn để kịp mang vào huyện bán. Rạng sáng đầu xuân, nước đóng thành băng, tiếng lợn kêu gào trước khi chết vang vọng khắp thôn, tiếng kêu thảm thiết lặp đi lặp lại trong đầu.
Lần đầu tiên Trình Dao Dao bị tiếng giết lợn dọa tỉnh, cô gọi Tạ Chiêu một lúc lâu nhưng Tạ Chiêu đã ra ngoài giúp đỡ giết lợn, đến lúc trời sáng rõ mới xách một miếng thịt lợn về nhà.
Từ đó về sau, Tạ Chiêu không đi hỗ trợ nữa, lần nào hắn cũng đến phòng Trình Dao Dao dỗ cô.
Dù sao bây giờ thôn Điềm Thủy nuôi rất nhiều lợn, mấy người đàn ông cũng chuyên môn làm đồ tể, giết một con lợn không cần tiền, chỉ cần một bao thuốc lá và mấy cân thịt lợn là được.
Thanh âm kia kéo dài một lúc lâu, cuối cùng trong thôn cũng yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417931/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.