Hai người giày vò một trận trêи tầng, Cường Cường tưởng Tạ Chiêu bắt nạt Trình Dao Dao, nó ôm đùi Tạ Chiêu kêu ầm lên. Âm thanh ồn ào vang lên, tro bụi trêи trần nhà rơi xuống liên tục.
Bà Tạ nghe thấy tiếng thì cầm đèn dầu đi đến đầu cầu thang gọi: “Chiêu ca nhi, Dao Dao, hai đứa đang làm gì vậy, Chiêu ca nhi, cháu đừng làm loạn!”
Giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tạ Chiêu vừa muốn trả lời, Trình Dao Dao liền mềm nhũn muốn khóc nhưng không khóc được, cô giống như con mèo nhỏ cào vào lòng hắn.
Mũi Tạ Chiêu lại nóng lên, máu mũi chảy tí tách xuống áo Trình Dao Dao.
Tay chân Trình Dao Dao nhũn ra, cô cố gắng tích góp sức lực tránh khỏi tay Tạ Chiêu, cô dựa vào vựa lúa che mũi: “Anh cách xa em ra, đừng đến đây!”
Tạ Chiêu vừa giơ cái tay dính đầy máu ra thì Trình Dao Dao muốn ngất đi luôn: “Bỏ ra, bỏ ra!”
Tạ Chiêu đành phải dừng lại, hắn cởi áo sơ mi lau máu tươi dính trêи mặt, sau đó che cái mũi lại ngẩng đầu lên.
“Bộp”, cái gáy Tạ Chiêu ăn một phát chổi. Trình Dao Dao quay đầu nhìn, bà Tạ cầm cây chổi trong tay, bà tức giận nhìn chằm chằm Tạ Chiêu sau vụt thêm mấy phát: “Cháu dám bắt nạt Dao Dao à!”
Trình Dao Dao co lại thành một cục bông nhỏ, cô vừa hoảng sợ vừa bất lực, Cường Cường còn chắn trước người Trình Dao Dao, nó cong lưng nhìn Tạ Chiêu kêu meo meo. Mà Tạ Chiêu cởi áo ra, trêи người chỉ mặc một cái áo ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417904/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.