Trình Dao Dao và Trương Hiểu phong tháo túi bột xuống. Sau khi mở túi ra, bột mì đọng lại giống như đất sét, lúc nhào bột phải tốn rất nhiều sức. Ở niên đại này dùng cối đá, gạo xay ra rất mịn vào dẻo, đời sau dùng máy điện không thể mịn và dẻo như này.
Sau khi đổ bột vào chậu sạch, ba người trợn đều trợn tròn mắt: Không có rau khúc.
Sáng nay hái một rổ nhưng để quên trêи sườn núi rồi, bây giờ không có bột không gột nên hồ. Lúc này đi hái cũng được, nhưng buổi chiều nắng to, rau khúc mất hết nước, lúc làm bánh ăn rát cuống họng.
Trình Dao Dao nói: “Sao hai người không xách rổ về?”
Hàn Nhân suýt nữa tức chết: “Chúng tôi bì cô dọa sắp chết rồi đây, ai còn nghĩ đến rổ rau chứ. Cô có lương tâm không hả?”
Trình Dao Dao không do dự trả lời: “Tôi không có lương tâm.”
“Cô đứng lại cho tôi!” Hàn Nhân đuổi theo Trình Dao Dao, cô muốn bóp mặt cô ấy.
Bỗng nhiên ngoài cổng truyền đến tiếng nói rụt rè: “Chị Dao Dao, chị có nhà không?”
Trình Dao Dao mở cổng ra, Tiểu Thu đang đứng ở cổng. Tiểu Thu mặc áo khoác màu xanh, tóc vàng tết thành hai bím, mặc dù vẫn gầy nhưng bộ dáng được chăm sóc rất tốt.
“Tiểu Thu à, em tìm chị có chuyện gì vậy?”
Tiểu Thu chỉ rổ trêи đất, bé cười rụt rè nói: “Chị em bảo em đưa cho chị.”
Trình Dao Dao cười nói: “Em mang tới sớm thì tốt, em đến buổi trưa có thể ăn sủi cảo rồi.”
Tiểu Thu nói: “Chị em bảo hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417901/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.