Chè khô rơi xuống như mưa làm Lâm Bình Bình và Trình Nặc Nặc hét lên. Lá chè thô ráp lạnh buốt chui vào cổ áo, Lâm Bình Bình nhảy dựng lên: “Lá trè của tôi!”
Chè cành và chè búp đều bị che hết đi, chiều nay Lâm Bình Bình phí công bận rộn rồi: “Lâm Nhiên Nhiên, mày… mày chờ đó cho tao!”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Lâm Nhiên Nhiên hốt hoảng: “Tôi không cố ý đâu!”
Lâm Bình Bình giận điên lên: “Mày cố ý, mày chờ đấy, tao về nhà nói cho bà nội biết!”
Lâm Nhiên Nhiên bị dọa khóc to.
Trương Hiểu Phong không nhìn được nữa, cô chạy tới đỡ Lâm Nhiên Nhiên dậy: “Do cô sai cô ấy làm việc chứ, nếu cô tự xách thì không xảy ra chuyện này rồi!”
Lâm Quế Viên cũng hát đệm: “Đúng vậy! Mọi người đều nhìn thấy, giữa trưa cô làm đổ bình nước của thanh niên trí thức Trình, bây giờ lại sai Nhiên Nhiên. Cô cố ý thì có!”
Lâm Bình Bình cãi nhau với mấy người họ. Lâm Đan Đan tháy thế thì cãi nhau giúp Lâm Bình Bình, chỉ có Trình Nặc Nặc che miệng, sắc mặt ngày càng khó coi.
Tiếng cãi nhau của mấy cô gái càng lúc càng lớn, Thẩm Yến và đại đội trưởng đi từ ngoài vào. Họ thấy Lâm Nhiên Nhiên khóc đến mức thở không ra hơi, một cái sọt bị đổ trêи mặt đất, lá chè rơi vãi ra ngoài.
Đại đội trưởng trầm mặt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đại đội trưởng nhìn Thẩm Yến, Thẩm Yến đau cả đầu. Hiếm khi đại đội trưởng đến thì lại gặp tình cảnh này, chẳng phải nói hắn không quản được một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417891/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.