Trêи đỉnh núi có mấy khe núi đá cực lớn, xung quanh toàn là rừng rậm. Nước trong núi đá chảy xuống tạo thành một cái hồ nhỏ. Hồ nước vào mùa khô vũng không cạn, nước chảy dọc theo khe đá xuống núi tạo thành một dòng sông lớn nhất trong thôn Điềm Thủy, đây là chất dinh dưỡng quý nhất của người dân thôn Điềm Thủy.
Ngày mùa đông, hồ nước bốc lên sương mù nhàn nhạt, cỏ dại trêи đỉnh núi mọc um tùm, phải đợi ngày xuân rau dại mới xuất hiện. Lúc này cỏ dại khô héo, rau dương xỉ màu xanh nhô đầu từ trong bụi cỏ ra, rất dễ nhận biết.
Sáng sớm rau dương xỉ chui từ dưới đất lên, nó chỉ to bằng nón tay út. Chờ mặt trời mọc, rau dương xỉ cũng giãn thẳng càng ngày càng dài, nó sắp cao gần bằng cái đũa, bộ dáng vừa khỏe vừa tươi non. Rau dương xỉ lớn nhanh già cũng nhanh, ngày đầu không hái, ngày thứ hai rau non sẽ mọc ra lá, lúc đó dương xỉ cũng già rồi.
Tạ Chiêu cõng Trình Dao Dao đi thẳng lên núi, trêи trán chảy đầy mồ hôi. Hắn bỏ dao bổ củi và giỏ xuống đất, sau đó đi xuống bên hồ rửa mặt.
Trình Dao Dao nhàn nhã thưởng thức phong cảnh trêи núi, cô phát hiện hai cây dương xỉ cạnh bờ hồ, thân cây vừa mập vừa khỏe, phiến lá trêи đỉnh đầu hơi giãn ra. Trình Dao Dao hái tận gốc, cô cho vào trong cái giỏ nhỏ của mình: “Chúng ta đến muộn, rau dương xỉ sắp già hết rồi.”
Tạ Chiêu nói: “Là ai mè nheo lề mề?”
“Đều tại anh nha.” Trình Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417879/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.