Hai người náo loạn một trận, ánh sáng len lỏi qua rèm cửa mịt mờ. Trình Dao Dao vừa cười vừa thở, chăn bị đạp rơi xuống đất, trêи trán đổ mồ hôi: “Đừng… Em đau bụng…”
Tạ Chiêu vỗ lưng cô: “Còn muốn náo loạn nữa không?”
“Hừ!” Trình Dao Dao hơi lạnh, cô cuộn tròn người trong ngực Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu nhặt chăn lên đắp cho hai người, hắn kéo căng rèm cửa, trong phòng tối om yên tĩnh.
Cằm Tạ Chiêu tựa vào đỉnh đầu Trình Dao Dao, hắn thở sâu bình tĩnh lại: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trình Dao Dao mệt không còn tý sức nào, cô nằm im không động đậy, hai tay ôm chặt lưng Tạ Chiêu. Nhịp tim của Tạ Chiêu đập nhẹ nhàng làm thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Trình Dao Dao buông lỏng. Hai người ôm nhau ngủ một giấc ngọt ngào.
Chờ Trình Dao Dao tỉnh lại lần nữa, rèm cửa đã được mở ra, ánh nắng buổi chiều chiếu vào căn phòng nhỏ. Tạ Chiêu đang ngồi trêи ghế sửa bóng đèn.
Trình Dao Dao nằm trong chăn không động đậy, cô mềm nhũn gọi: “Tạ Chiêu.”
“Em Dao Dao dậy rồi.” Tạ Chiêu lắp bóng đèn, căn phòng lập tức sáng rõ. Trêи bàn có một túi bánh ở quán Kaisiling, bình nước được rót đầy, quần áo rơi đầy trêи đất cũng được nhặt lên treo trêи tường, căn phòng nhỏ ấm áp trở lại.
Tạ Chiêu đi rửa tay rồi đến cạnh giường ôm Trình Dao Dao dậy: “Có đói bụng không? Anh mua đồ ăn cho em rồi.”
Trình Dao Dao che miệng ngáp một cái, đôi mắt hoa đào long lanh nước: “Anh đi mua lúc nào vậy? Sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417870/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.