Trình Dao Dao nhân cơ hội giẫm lên đầu gối hắn: “Vậy đi giày lại cho em, sau đó buông chân em ra!”
Tạ Chiêu hơi do dự, Trình Dao Dao uy hϊế͙p͙ nói: “Anh còn muốn quà nữa không?”
Lúc này Tạ Chiêu đi giày lại cho Trình Dao Dao rồi lưu luyến buông lỏng tay. Trình Dao Dao vội rụt chân lại, cô ngồi ngay ngắn, dựa vào phía sau.
Chân giẫm lên thảm, Trình Dao Dao nhẹ thành thở ra, cô nâng ly rượu lên một một hớp.
Ta Chiêu đợi nửa ngày, hắn gọi: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao hung dữ: “Làm sao?”
Tạ Chiêu nhấp môi, bên trong đôi mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong: “Em vừa nói…”
“Em vừa nói cái gì?” Trình Dao Dao cầm dao nĩa cắt một miếng bò bít tết ăn. Cô chậm rãi nhai, cảm nhận bò bít tết tươi ngon, sau đó cô uống thêm một hớp rượu nữa, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng ánh mắt đối diện quá mạnh mẽ, sự chờ mong biến thành im lặng buồn bã.
Trình Dao Dao cầm khăn ăn lau miệng, cuối cùng lấy một cái hộp trong túi ra đặt vào tay Tạ Chiêu.
Cô học giọng nói của Tạ Chiêu: “Đừng bĩu môi nữa, em chuẩn bị quà cho anh mà!”
Ánh mắt Tạ Chiêu sáng rực, hắn nói: “Thật sự là quà sao?”
Trình Dao Dao tức giận lườm hắn: “Em thường xuyên lừa anh sao? Anh không tin em?”
Tạ Chiêu im lặng suy nghĩ: “…”
Trình Dao Dao giận dữ muốn đá hắn: “Anh không muốn thì thôi!”
Trình Dao Dao muốn lấy cái hộp về nhưng bị Tạ Chiêu đè lại. Bàn tay thon dài che cái hộp nhỏ, hộp nhung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417862/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.