Ngụy Thục Quyên không dám tin nhìn Trình Chinh: “Ông… Sao ông có thể đối xử với người nhà mẹ đẻ tôi như vậy?”
Tiền Phượng cũng hét lên: “Chú quên rồi à, mỗi lần nhà chúng tôi có đồ gì mới mẻ đều nhớ kỹ mang đến cho nhà chú, ngày nào bố mẹ tôi cũng nhớ thương chú, họ nói chú là người tốt, nói con rể là người làm công tác văn hóa trong thành phố, vừa có học vấn vừa được bồi dưỡng. Chú thì tốt rồi, chú vì con nhóc chết tiệt này mà cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta sao?”
Trình Chinh nghe thấy họ nhắc đến bố mẹ Ngụy thì hơi do dự, nhưng chờ nghe đến câu “con nhóc chết tiệt” thì ông lạnh lùng nói: “Dao Dao là cô con gái tôi yêu thương nhất!”
Trình Dao Dao cũng thò đầu ra từ sau lưng Trình Chinh nói: “Đồ ăn gì mà đáng giá như vậy, bà nhìn quần áo trêи người con bà xem, áo khoác và giày da đều là đồ của bố tôi, đôi giày kia cũng đủ mua mấy xe thức ăn. Nhà tôi ăn bao nhiều đồ ăn nhà bà?”
Một câu nhắc nhở Trình Chinh. Sao ông có thể không biết áo khoác và giày da của mình bị Ngụy Thục Quyên mang cho nhà mẹ đẻ, trước kia ông không so đo mà thôi. Bây giờ ông nhìn kỹ, áo khoác trêи người Ngụy Thao đúng là cái áo đơn vị ông phát lúc trời chuyển sang thu, áo khoác mới tinh, mình mặc còn có thể diện.
Tiền Phượng nghe xong gấp gáp kéo con trai ra đằng sau, bà sợ Trình Chinh bắt con trai bà cởi quần áo ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417850/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.