Editor: Trâu lười
Một ngày trôi qua nhanh đến lúc chạng vạng tối. Cửa cổng cuối cùng kẽo kẹt vang lên.
Tạ Chiêu đẩy cửa vào, trong tay cầm theo một cái giỏ rỗng, vẻ mặt có ba phần rã rời. Nhìn thấy Trình Dao Dao ngồi xổm giữa sân, vẻ mặt rã rời thoáng chốc rút đi, biến thành dịu dàng và mừng rỡ chỉ người quen biết hắn mới nhận ra được.
“Em Dao Dao đang làm gì đấy?” Tạ Chiêu để giỏ cạnh cửa, đi tới chỗ Trình Dao Dao.
“Trộn thức ăn cho gà.” Trình Dao Dao ngồi xổm trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu cười ngọt ngào, đôi mắt hoa đào cong cong, mềm mại như một bông hoa phú quý nhân gian, trong tay cầm một cái bát sứ mẻ, trong bát trộn một ít cám và ve sầu.
Tạ Chiêu kéo Trình Dao Dao đứng dậy, nắm tay cô đến cạnh giếng, múc nước rửa tay cho cô. Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn rất bẩn, nước lạnh dội lên, lộ ra đôi tay không tì vết.
“Về sau để anh làm chuyện này.” Tạ Chiêu cầm bát sứ mẻ lên, trong thức ăn cho gà có thêm nước, ướt sũng, Tạ Chiêu dở cười dở khóc lắc đầu: “Thức ăn của gà không cần thêm nước.”
Không thêm nước linh tuyền gà mái không đẻ trứng nha. Trình Dao Dao le lưỡi, không tranh cãi với Tạ Chiêu, liếc mắt nhìn phòng bà Tạ, lôi kéo Tạ Chiêu nhỏ giọng nói: “Bà nội muốn em ở trong phòng đọc sách, không cho em ra, em sắp buồn bực chết rồi.”
Trình Dao Dao mở to đôi mắt nũng nịu, lúc nhìn Tạ Chiêu không tự chủ làm nũng. Để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417802/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.