Editor: Trâu lười
“Đồ gì tốt?” Trình Dao Dao tò mò, không có tâm tư ăn sủi cao, dùng mũi chân đá Tạ Chiêu mấy lần, vội vã muốn đi xem.
Tạ Chiêu ăn mấy ngụm hết sạch, nghẹn đến nỗi thái dương nổi gần xanh, bà Tạ vội vàng đưa canh mướp cho hắn uống, thở dài nói: “Sao lại đói thành dạng này, cơm nước ở chỗ học lái xe rất kém sao?”
Tạ Chiêu giải thích vài câu, nói với bà Tạ cơm nhà máy không tệ, còn có lương khô trong nhà mang đến nữa, không để hắn bị đói.
Chờ Tạ Chiêu đi ra, Trình Dao Dao đã ngồi xổm cạnh hai cái túi đồ nghiên cứu thật lâu: “Rốt cuộc là cái gì nha? Gấp chết em rồi!”
Tạ Chiêu kéo cô dậy: “Vừa ăn xong không được ngồi xổm, sẽ đau bụng.”
Tạ Chiêu mở túi ra, bên trong một cái túi to đựng hành lý và lương thực. Trong một cái túi khác có một bọc giấy và mấy quả xoài.
“Là xoài!” Trình Dao Dao vui vẻ nói.
“… Không phải.” Tạ Chiêu lấy mấy quả xoài ra, bên dưới để một đống sách.
Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Là sách…”
“Xuỵt.” Tạ Chiêu ra hiệu Trình Dao Dao im lặng, mắt nhìn phòng bếp, cầm sách cùng Trình Dao Dao đi vào phòng cô.
Trong phòng Trình Dao Dao rất mát, cả phòng có mùi thơm nhàn nhạt và ánh nắng chiếu xuống.
Trên giường, chăm mền lộn xộn, một cái váy ngủ viền ren màu trắng ở bên trên, vẫn giữ dáng vẻ lúc Trình Dao Dao rời giường. Tạ Chiêu nhìn thoáng qua, Trình Dao Dao vội vàng lật chăn lên che kín váy ngủ, đỏ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417800/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.