Editor: Trâu lười Bên trong rừng rậm nguyên thủy mưa to như trút nước, Tạ Ba đội mưa đuổi theo một con lợn rừng vào sâu trong núi, bốn phía tối tăm u ám, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở dốc của mình. Bụi cỏ sau lưng bỗng nhiên truyền ra động tĩnh xột xoạt, Tạ Ba cảnh giác nắm chặt đao bổ củi, đột nhiên quay người. Hóa ra là Trình Dao Dao cả người bị ướt sũng. Cô mặc áo khoác hồng mới gặp lúc trước, đôi chân trần trắng như tuyết, đứng ở đằng kia gọi hắn: “Anh Tạ Ba…” Trình Dao Dao tóc đen, da trắng, dưới mắt có một nốt ruồi lệ vô cùng xinh đẹp, đôi môi đỏ như hoa hồng dính nước, đẹp đến mức chấn động tâm hồn, giống như yêu tinh ở trong rừng. Tạ Ba không khỏi lui lại một bước. Trình Dao Dao thấy hắn không để ý tới, lại kêu lên: “Chân tôi đau quá!” Một câu này mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh như trẻ con, chuẩn xác cào vào chỗ ngứa nhất lòng người. Cúi đầu nhìn lại, bên trên mu bàn chân trắng có 2 vết đỏ tươi, là vết thương rắn cắn. Tạ Ba mê muội vươn tay, chẳng biết tại sao, Trình Dao Dao lập tức ngã vào trong ngực hắn. Co còn nhẹ và mềm hơn cả đóa hoa, tỏa ra mùi hoa hồng ngọt ngào. … “…” Tạ Ba đột nhiên mở mắt, trừng mắt tối như mực nhìn trần nhà thở phì phò, mồ hôi toàn thân nhỏ giọt giống như vừa ở trong nước vớt ra, chiếu rơm dưới người đều thấm ướt. Hắn chống người ngồi xuống giường, bỗng nhiên cảm giác được trong đũng quần lành lạnh, nhất thời toàn thân cứng ngắc, nửa ngày, cho bản thân một bàn tay. Hắn đã 20 tuổi, thân thể cường tráng, tình huống như vậy thường xuyên phát sinh, nhưng giấc mộng trước mông lung không có hình tượng, không có lần nào kiều diễm như vậy… Cô là mây trên trời, suy nghĩ một chút cũng là không tôn trọng, huống hồ… Nghĩ đến ánh mắt ngây thơ của Trình Dao Dao, bộ dáng không phòng bị tin tưởng mình, Tạ ba che trán, cảm thấy chán ghét bản thân mình, không buồn ngủ nữa. Lúc này mới 3,4 giờ sáng, trong sân tối tăm mờ mịt, mặt trăng còn ở trên trời chưa rời đi, ánh nắng ở phía Đông đã như ẩn như hiện. Trong không khí, hơi nước lành lạnh cùng thực vật thơm ngát, lạnh cóng làm đầu người tỉnh táo. Trong sân nhỏ lát gạch xanh, trồng một cây hương xuân. Nơi hẻo lánh trong viện mở một vườn rau nhỏ, hành, gừng, tỏi cùng hoa hải đường xanh tươi tốt. Ba con gà mái dùng hàng rào vòng lại một góc, bên trên ổ gà được che kín bằng rơm rạ cùng vải rách. Hiện ra bầu không khí gia đình nghèo khổ nhưng chăm chỉ làm việc qua ngày. Tạ ba gánh một thùng nước giếng vọt vào tắm, sau đó giặt sạch quần cộc, vắt khô sau đó treo ở bên trên cây cột hẻo lánh nhất, có chút ý tứ che che lấp lấp. Nước giếng lạnh buốt bốc hơi trên da thịt mang đến cảm giác mát lạnh, máu sôi trào trên người mới dần dần chìm xuống. Thời gian còn sớm, Tạ Ba lại không buồn ngủ. Hắn đem đồ vật tối qua chuẩn bị xong bỏ vào bên trong giỏ lớn, lại gánh thêm mấy thùng nước, đổ đầy chum đựng nước ở góc sân, chậu nước, thùng nước cũng đổ đầy, bà nội và em gái dậy mới có nước dùng. Vóc dáng Tạ Ba cao lớn, động tác lại rất nhẹ, sợ đánh thức bà nội ngủ say trong phòng. Không bao lâu, bên trong phòng phía Tây truyền ra tiếng nói già nua, từ ái: “Chiêu ca nhi, dậy sớm vậy?” Tạ Ba dạ: “Bà nội, đánh thức bà rồi?” “Không có, bà nội lớn tuổi không quan trọng.” bà Cố cách cửa sổ nói chuyện cùng Tạ Ba: “Cả đêm bà không ho khan, ngược lại yên ổn ngủ miếng tiếng. Nước dương mai hôm qua cháu mang về thật có tác dụng.” “Vâng.” Trong lòng Tạ Ba chẳng biết tại sao trống rỗng, khóe mắt đảo qua quần cộc phơi ở cây cột hẻo lánh trong sân, giống như nhìn thấy chứng cứ phạm tội của mình, trên mặt nóng bỏng. Trong phòng xột xoạt một trận, bà Cố buộc nút thắt đi ra: “Hôm nay cháu vào thành bán đồ, đem mười mấy quả trứng gà bà để dành được bán luôn đi.” Tạ Ba nói: “Giữ lại cho bà bồi bổ thân thể đi.” Bà Cố đem trứng gà dùng bao cám đựng bỏ vào trong giỏ, lại lật xem đồ vật Tạ Ba mang: “Những cây nấm này bỏ đi, da thú mùa hè bán không tốt.” Tạ ba cúi đầu không nói lời nào, lấy trứng gà ra. “Đồ cứng đầu.” Bà Cố bỗng nhiên nói: “Chiêu ca nhi, bà rửa sạch ấm nước kia rồi, ngày mai cháu mang trả lại cho người ta.” Động tác của Tạ Ba dừng lại, không ngầng đầu, lại cảm thấy ánh mắt của bà nội nhìn vào mặt mình, ánh mắt cơ trí từ ái giống như nhìn thấu tâm tư của hắn. Bà Cố sắp xếp những miếng da kia thật tốt, chậm rãi nói: “Chiêu ca nhi, cháu năm nay không còn nhỏ. Nếu không phải bà liên lụy cháu, cháu đã làm bố rồi. Cháu cũng nên tích lũy ít tiền cưới vợ.” “Là xuất thân của cháu không tốt, không có cô gái nào coi trọng.” Tạ Ba cắt ngang lời bà Cố: “Bà nội, cháu đi đây.” Tạ Ba nhấc giỏ lớn lên, không quay đầu đi ra cửa. Bà Cố nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của cháu trai, thở dài nặng nề. Thôn Điềm Thủy ở chỗ vắng vẻ, vào trong huyện thành không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là ngày hè chói chang, đi dưới trời nắng vào thành phố cũng bị lột một tầng da. Trình Dao Dao cùng mấy nữ TNTT 5 rưỡi sáng xuất phát, may mắn giữa đường gặp máy cày. Phía sau máy cày ngồi một đám phụ nữ nông thôn, đều vào thành phố thăm người thân, đổi đồ. Trình Dao Dao chen chúc ngồi bên trong một đống bí đỏ rau xanh, Hàn Nhân thảm hại hơn, ngồi cạnh một người phụ nữ ôm gà mái, liên tục thò đầu mổ tóc cô. Trình Dao Dao mặc áo liền váy màu xanh da trời, cùng màu dây buộc tóc, giống như thiên nga xâm nhập vào bên trong ổ gà, đám phụ nữ nông thôn liên tục mở to hai mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, còn trông mà thèm nhìn chằm chằm đôi giày da trên chân cô. Trình Dao Dao bị xe lắc lư muốn nôn, quay người ghé vào cạnh thùng xe hít thở, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng cao thẳng đi ở phía trước, cõng một giỏ lớn: “Anh Tạ Ba! Anh Tạ Ba!” Trình Dao Dao hưng phấn vẫy tay, thanh âm bị chặn trong tiếng ồn ào của động cô và nhóm đàn bà con gái. Tạ Ba tránh sang bên đường nhường đường cho máy cày, giương mắt liền thấy Trình Dao Dao vẫy tay với hắn. Sáng sớm gió mang hơi lạnh bên trong, Trình Dao Dao mặc một bộ váy màu xanh da trời, màu sắc nhàn nhạt nổi bật nên làn da trắng như tuyết của cô, đôi mắt hoa đào sáng sáng nhìn hắn, chứa đầy ngây thơ, vui sướng, không có chút phòng bị nào. Yêu tinh mê hoặc trong mơ, trùng hợp với mặt của Trình Dao Dao. Tạ Ba bị nóng dời mắt đi chỗ khác, đến khi máy cày chở Trình Dao Dao đã đi xa, khói dầu diesel khó ngửi cùng tro bụi bám vào trên mặt, giống như tiền đồ ảm đạm của hắn. Bên trong thùng xe, Hàn Nhân tò mò chen đến bên cạnh Trình Dao Dao: “Cô vừa mới gọi ai đấy?” Trong xe cực kỳ ồn ào, ở bên tai hết lên mới có thể nghe rõ. Trình Dao Dao cúi gương mặt nhỏ, dán vào tai Hàn Nhân gầm lên giận dữ: “Gọi đồ ngu!” Mãi đến khi vào huyện thành, Hàn Nhân vẫn phàn nàn Trình Dao Dao làm điếc lỗ tai cô. Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn tấm biển cổng chào khắc đá trên cổng chào: “Thành Lâm An”. Thành Lâm An là một tòa thành cổ, vào thành liền thấy con đường lớn lát đá xanh, hai bên là cửa hàng 2 tầng mang phong cách cổ xưa, mái ngói cong lên, điêu khắc kiểu dáng hoa cỏ. Đáng tiếc những cửa hàng này đã thu hồi vì quốc doanh. Trước cửa ra vào treo bảng hiệu lớn, nhân viên mậu dịch mặc đồ lao động bằng vải xanh đứng trong quầy, mặt cứng như bàn, kêu lên với khách: “Lấy tiền ra, lấy phiếu ra! Không mua không nên sờ loạn!” Trình Dao Dao hăng hái quan sát trái phải, thành cổ được giữ lại hoàn chỉnh ở đời sau không thường thấy; đi tham quan phải mua vé vào cửa. Hơn nữa bầu không khí này làm Trình Dao Dao nhớ lại thời gian khi còn bé ở với ông bà ngoại. Hôm nay Trình Nặc nặc không đi cùng các cô, chỉ có Trình Dao Dao, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, nhóm nữ TNTT đi đâu đều đi cùng nhau, chưa từng có đạo lí đem Lưu Mẫn Hà bỏ lại, cũng chỉ đành mang cô ấy theo. Mấy người đi thẳng tới cung tiêu xã, lại trông thấy một đám người vây quanh cổng phế phẩm nhựa, ve chai. Hàn Nhân thích xem náo nhiệt: “Làm gì vậy, đi nhìn xem!” Chỉ thấy một lão sư phó mặc áo khoác trắng, cầm cân tính toán: “Một cân hai lạng, 9 mao 8, tính cô 1 đồng, cứ vậy mà làm!” Cô gái kia sờ mái tóc ngang tai, nhận lấy tiền từ lão sư phó, vô cùng cao hứng đi. Đám người lúc này mới tản ra, muốn bán tóc nhưng không hạ được quyết tâm như cô gái vừa rồi. “Hóa ra tóc cũng có thể bán lấy tiền?” Trình Dao Dao kinh ngạc nói. Hàn Nhân sờ bím tóc lớn sau đầu, động tâm nói: “Tôi cũng muốn cắt. Cô cắt không?” Điều kiện ở ký túc xá TNTT gian khổ, không tiện gội đầu tắm rửa. Huống hồ xuống ruộng làm việc, khí trời lại nóng, dễ có rận. Cắt bím tóc lớn đi, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái lại dễ gội, không lãng phí nước gội đầu. Hàn Nhân động tâm, nhưng lại không dám là người đầu tiên làm liều, giật dây Trình Dao Dao cùng cắt tóc với cô. Lão sư phó lau cái kéo, lại run lẩy bẩy cầm miếng vải, kêu lên: “Thu mua tóc —“ Hàn Nhân đang dây dưa với Trình Dao Dao, Lưu Mẫn Hà bỗng nhiên đi tới nói: “Tôi cắt.” Bím tóc Lưu Mẫn Hà dài đến eo, chỉ là khô cứng ố vàng, lão sư phó nhìn tóc cô một chút, nói: “Tóc này của cô bán không được giá cao a.” Lưu Mẫn Hà khẽ cắn môi: “Được!” Bán tóc không thể so với cắt tóc, không có chương trình rườm rà như ở đời sau. Lưu Mẫn Hà ngồi trên ghế nhỏ, lão sư phó cầm một mảnh vải trắng vô cùng bẩn quấn xung quanh cổ cô, nắm vuốt phần gốc của bím tóc khoa tay: “Cắt đến đây hay đến đây?” Trình Dao Dao cùng Hàn Nhân thảo luận đưa ra ý kiến: “Xuống một chút, xuống một chút, quá ngắn!” Lưu Mẫn Hà nhắm chặt mắt, giống như sợ đau nói: “Cắt!” Răng rắc răng rắc hai tiếng, một bím tóc lớn thật dài rơi vào trong tay lão sư phó, nhét vào cái cân trên bàn nhấc lên: “ 7 mao 8 lấy tiền!” Hàn Nhân nói: “Một cái duôi dài như vậy mới 7 mao 8?” Lão sư phó đem đòn cân đưa tới trước mặt cô: “Cô nhìn đi, tóc vừa vàng vừa thưa thớt, nhìn thì dài, nhưng không nặng! Bím tóc cô ngược lại rất to, bán hay không?” Hàn Nhân quay đầu nhìn Trình Dao Dao, nói: “Dao Dao cô bán không?” Trình Dao Dao buồn cười nói: “Tôi không bán.” Hàn Nhân nói: “Cái bím tóc kia của Lưu Mẫn Hà có thể bán được 7 mao 8, tóc cô khẳng định đắt hơn nhiều, cắt cùng tôi đi!” Lão sư phó nghe vậy ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy mài xanh da trời đứng cách đó không xa, lập tức nói. Không phải vì khuôn mặt của Trình Dao Dao, mà là nhìn chằm chằm tóc cô: “Vị đồng chí nhỏ này có bán tóc không? Bím tóc này của cô, tôi nguyện ý trả 5 đồng!” Hôm nay Trình Dao Dao tết tóc rết, dùng dây buộc tóc màu xanh da trời buộc lên. Tóc cô dài đen nhánh, dưới ánh mặt trời nhìn trơn bóng lóng lánh, một lọn tóc khô cứng cũng không có, giống như tơ lụa lóe sáng. Người ở niên đại này đa số dinh dưỡng đều không đầy đủ, tóc khô thưa thớt, hoặc màu sắc khô héo, bộ tóc dài của Trình Dao Dao thực sự hiếm thấy. “5 đồng!” Đám người cùng nhau hít khí lạnh, hâm mộ nhìn chằm chằm tóc của Trình Dao Dao. Vừa nhìn đã thấy đáng gờm, Trình Dao Dao đâu chỉ tóc đẹp, cả người cũng giống như trời tạo ra, từ đầu đến chân không tìm ra một chút khuyết điểm. Trời nóng như này, chỉ có cô mặc váy màu xanh da trời, thanh cao, trên trán đổ mồ hôi cũng óng ánh sáng long lah, làm người nhìn rung động. Hàn Nhân nhất thời đẩy Trình Dao Dao: “5 đồng đó! Dao Dao, cô còn suy nghĩ gì!” Trình Dao Dao sờ lọn tóc của mình, kinh ngạc nói: “Tóc tôi đáng tiền như vậy sao?” Lão sư phó nhìn chằm chằm bím tóc của Trình Dao Dao: “Cô gái nhỏ, tôi có thể sờ thử bím tóc của cô không?” Cũng đã gần 70, nói ra lời này mới không bị đánh tại chỗ. Trình Dao Dao cười nói: “Tôi cũng không bán.” Lão sư phó không cam lòng nhìn tóc Trình Dao Dao, nói: “Mái tóc này của cô, cá nhân tôi nguyện trả 7 đồng mua. Tôi cam đoan lưu thêm một chút cho cô, lưu đến bả vai, thế nào?” Hàn Nhân liều mạng đẩy Trình Dao Dao, Trình Dao Dao buồn cười nói: “Đừng nói nữa, tôi mới không bán đâu.” Trình Dao Dao từ nhỏ sinh ra bị nuôi thành cách ăn mặc của công chúa, chưa từng cắt tóc ngắn. Hàn Nhân đỏ mắt nhỏ giọng nói với Trình Dao Dao: “Cô ngốc thế, 7 đồng đó! Tóc cắt xong còn mọc ra tiếp, sao không bán? Tôi sẽ giúp cô nâng giá, nói không chừng có thể tăng lên 8 đồng!” Trình Dao Dao vẫn không chịu. Nhìn Lưu Mẫn Hà cắt xong liền biết, bím tóc cắt ngang tai, đuôi tóc nhếch lên, nhìn như cái mông của chim cút. Cô thà rằng mỗi lúc trời tối tồn sức nấu nước gội đầu, đây là kiên trì cuối cùng của cô. Hàn Nhân khẽ cắn môi: “Cô không bán tôi bán!” Tóc Hàn Nhân cũng dày, lão sư phó cắt mãi không xong, phí hết thời gian nửa ngày, bím tóc lớn kia mới rơi xuống. Để lên cân cân: “1 đồng 3 mao 8.” Hàn Nhân nhanh mồm nhanh miệng mặc cả với lão sư phó, sau cùng lấy 1 đồng 5 mao, Lưu Mẫn Hà cũng cầm 8 mao tiền. Lão sư phó giúp Hàn Nhân chỉnh lại đuôi tóc, Trình Dao Dao ở một bên cho ý kiến, sửa xong ngược lại có mấy phần giống kiểu đầu ở đời sau. Hiện tại một nhóm 4 người, chỉ có Trình Dao Dao tóc dài, ba người khác đều tóc ngắn ngang tai. Hàn Nhân thẳng thắn lắc đầu: “Nói không phải chứ cắt xong bím tóc nhẹ đầu không ít.” Trương Hiểu Phong cười nói: “Thật hâm mộ các cô, sớm biết tôi cũng để tóc dài, còn có thể bán được 8 mao.” Mấy người lề mề nửa ngày, chưa ăn sáng, lúc này đều đói. Bàn bạc đi quán ăn, ăn no rồi đi dạo cung tiêu xã. Hàn Nhân vỗ ngực hào phóng: “Hôm nay 1 đồng 5 mao coi như lấy không, tôi muốn đi ăn quán!” Hàn Nhân kiếm thêm thu nhập, Trình Dao Dao có tiền, Trương Hiểu Phong luôn luôn tiết kiệm, trong tay cũng để dành được không ít, đi ăn quần không thành vấn đề. Mấy người cùng nhau đi quán cơm, Hàn Nhân bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lưu Mẫn Hà đi theo ở phía sau nói: “Cô cũng đi ăn quán à? Mang phiếu lương không?” “Tôi, tôi quên mang theo…” Lưu Mẫn Hà nắm chặt khối tiền của mình, ấp úng. Hàn Nhân cười gằn một tiếng: “Không mang phiếu lương thực làm sao ăn quán được? Coi chừng ăn cơm chùa bị người bắt lại.” Lưu Mẫn Hà nhìn Trình Dao Dao cầu cứu. Trình Dao Dao cố nén mắt trợn trắng, dời đầu đi chỗ khác. Ngay cả Trương Hiểu Phong đều tránh ánh mắt của cô. Ai cũng biết gia đình Lưu Mẫn Hà nghèo, mỗi tháng còn phải gửi công phân về nhà. Đầu năm nay, phiếu lương chính là mạng! Có thể cho người khác mượn, cho Lưu Mẫn Hà mượn? Đó chính là bánh bao thịt đánh chó có đi không có về. Trương Hiểu Phong là người hiền lành, nhưng không phải người ngu. Trước kia Lưu Mẫn Hà đi ăn quán đều cọ Trình Dao Dao, nhưng bây giờ Trình Dao Dao không để ý đến cô, Hàn Nhân lại bóc trần mắt đáy biển. Sắc mặt Lưu Mẫn Hà đỏ rực, ấp úng nói: “Tôi, tôi không đói lắm… Tôi không ăn quán.” Trình Dao Dao cùng Trương Hiểu Phong đều không lên tiếng, Hàn Nhân giễu cợt nói: “Được, vậy ba người chúng tôi đi trước.” Ba người đi cùng nhau, Trình Dao Dao ngay cả đầu cũng không quay lại, bị Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân mộ trái một phải vây quanh, ba người vừa đi vừa nói vừa cười. Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: “Cuối cùng lúc này không theo tới. Trước kia giống như cao da chó, ưỡn mặt ăn của cô, tôi đã sớm nhìn không vừa mắt, nhắc nhở cô, lại sợ cô tức giận.” Trình Dao Dao gượng cười. Lời nói này của Hàn Nhân rất uyển chuyển. Mấy cô gái tới từ thành phố, bởi vì đặc thù của thời đại tập trung trong thôn nhỏ ở phương nam xa xôi. Xuất phát cùng cảnh ngộ hay vì cái khác, tình cảm lúc đầu thật ra rất tốt. Chỉ là Trình Dao Dao kiêu căng ương ngạnh, lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Lưu Mẫn Hà đi theo cô làm tùy tùng, biểu hiện bản thân ăn không no, cô liền ngốc nghếch hào phóng nuôi người. Trương Hiểu Phong cùng Hàn Nhân thấy nguyên chủ đần độn, ở trong tối từng khuyên mấy lần. Nguyên chủ nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Lưu Mẫn Hà, lại nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Hàn Nhân, cho rằng Hàn Nhân bắt nạt Lưu Mẫn Hà, sao cô có thể để người khác bắt nạt người của mình?! Hơn nữa có Trình Nặc Nặc ở bên cạnh chầm dầu vào lửa, một tới hai đi, nguyên chủ dần dần sinh ra ngăn cách với Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, bình thường chỉ có tùy tùng Lưu Mẫn Hà, dần dần bị đám người cô lập. Trình Dao Dao sờ mũi, nói: “Hiện tại tôi đã hiểu, về sau sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa.” Ba người cùng nhau đi đến quán cơm quốc doanh duy nhất trên trấn. Đối diện đường cái có một loạt công trình xây dựng bằng gỗ, mái cong cao cao, cây cột vững chắc, mặt tiền cửa hàng vừa cao vừa sâu, trước kiến quốc là một khu buôn bán sầm uất, hiện tại đổi thành công tư hợp doanh (kinh doanh kết hợp giữa nhà nước và tư nhân). Quán cơm ở tầng hai, đến chỗ cầu thang hẹp hẹp ở sát bên đi lên, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, tầng hai vô cùng rộng rãi, mặt trời chiếu vào ban công, nối tiếp là một sân thượng nổi bật, lan can bằng gỗ vây quanh. Trình Dao Dao nhìn trúng cái bàn sát đường kia, ánh sáng tốt nhất: “Chúng ta ngồi chỗ ấy đi.” Gọi xong đồ ăn, ngồi xuống chỗ bên cạnh lan can, tay Trình Dao Dao chống vào lan can nhìn ra bên ngoài, ở trên cao nhìn xuống đem hình ảnh thành cổ thu hết vào mắt, có thể tưởng tượng năm đó đám công tử bột (ăn chơi, playboy) dựa vào lan can, vung tiền như rác vô cùng tự nhiên, sảng khoái. Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi, trong thành vẫn rất náo nhiệt, vào trong quán ăn gặp mấy người quen. Thẩm Yến cùng đám nam TNTT cũng tới, Trình Nặc Nặc ngồi bên bàn kia cùng bọn hắn, ngồi sát Thẩm Yến. Trình Dao Dao là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, quá mức dễ thấy, nhiều người ngừng đũa vụng trộm nhìn cô, một bàn của Thẩm Yến cũng phát hiện. Nhóm nam TNTT có chút ngượng ngùng, thấp đầu không dám chào Trình Dao Dao. Ba người Trình Dao Dao tự nhiên không để ý đến bọn họ, Hàn Nhân đè thấp giọng nói, cười cười nói với Trình Dao Dao: “Tin hay không, khẳng định Thẩm Yến lại mời khách. Những người này, cắn người miệng mềm.” Đôi môi đỏ như hoa hồng Trình Dao Dao nói: “Hắn muốn coi tiền như rác thì để hắn làm đi.” Trương Hiểu Phong đổi chủ đề: “Cô đừng ở đây bắc cầu thổi lửa, cùng tôi đi bưng cơm đi.” Đầu năm nay quán cơm quốc doanh sẽ không bưng thức ăn đến cho họ, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đứng dậy đi lấy cơm. Trình Dao Dao lười biếng tựa vào lan can, không có người gọi cô, đều thầm chấp nhận vị đại tiểu thư này muốn người phục vụ. Trình Dao Dao ghé vào lan can nhìn xuống, cũng mặc kệ mình có biến thành phong cảnh của người khác hay không, nửa ngày rốt cục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tác giả có điều muốn nói: Tạ Ba: Tôi cũng không phải trẻ con tốt thuần khiết! Tóc Trình Dao Dao có thể giữ được hay không đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]