EDITOR: TRÂU LƯỜI
Mật rắn và máu rắn đều là vật đại bổ, Tạ Tam quanh năm ra vào rừng sâu núi thẳm đi săn, mỗi lần bắt được rắn đều mổ mật rắn tại chỗ, uống máu rắn. Đáng tiếc hôm nay rắn cắt thành hai đoạn, máu rắn đã sớm chảy khô.
Hôm qua cũng giống như vậy, hai trăm cân lợn rừng máu đã khô, nếu không sẽ mập.
Đều bởi cô gái nũng nịu trước mặt này. Tạ Tam cúi đầu,đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nhìn chằm chằm môi mình, ngay thẳng lớn mật, hoàn toàn không biết tránh hiềm nghi như nào.
Mật rắn mới cho cô, là chính cô không muốn ăn. Tạ Tam lau máu rắn ở khóe môi, đem giỏ của mình cởi xuống đặt trên mặt đất, bỏ đi hái được một lá diệp tử lớn, đem xác rắn bọc lại.
Trình Dao Dao thoáng nhìn xác rắn kia, vội vàng thu ánh mắt lại. Cô xuất phát từ hiếu kì nhìn sang giỏ của Tạ Ba, lập tức thẳng mắt.
Tràn đầy hơn nửa giỏ nấm gà, nấm vi khuẩn khô, nấm đầu khỉ! Những loại nấm này vừa ngon lại khó tìm, các loại nấm tạp Trương Hiểu Phong các nàng nhặt không thể so nổi. Trình Dao Dao trông mà thèm với lấy giỏ, hít thật sâu một hơi mùi nấm.
*Nấm gà
Mùi thơm của nấm gà không người có thể địch lại, một đũa có thể ăn với một bát cơm trắng đầy! Nấm đầu khỉ giá cao chót vót rất thưa thớt, là thuốc trị bệnh bao tử. Nấm vi khuẩn khô xấu xí, làm được mùi vị thịt bò khô, mỗi lần đưa ra thị trường Trình Dao Dao đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417750/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.