Giang Triều, em thích anh. Đây là bức thư tình mà em muốn đưa cho anh, em đã nghĩ rất nhiều, lúc ngồi viết lại không biết đặt bút từ đâu, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có ba chữ “em thích anh” mới biểu đạt hết suy nghĩ của em. Không, em yêu anh. Em cũng hiểu tấm lòng của anh, vì thế bây giờ em đang nghĩ tương lai của chúng ta sẽ thế nào. Có thể chúng ta sẽ nhàn hạ cùng nhau ngắm mưa, cùng nhau đi siêu thị mua sắm, về nhà ăn cơm với nhau, anh sẽ giúp em chọn chiếc váy xinh đẹp, em thắt caravat cho anh. Có lẽ chúng ta sẽ có một bé gái xinh xắn, hoặc là bé trai kháu khỉnh, chắc chắn mấy đứa nó sẽ rất thông minh, bởi vì chúng giống em và anh, được rồi, là giống anh đó. Vì thế, đợi chúng ta đến độ tuổi hợp pháp, chúng ta kết hôn đi. Một cô bé khoảng ba tuổi buộc tóc hai bên, mặc cái váy xinh xắn loanh quanh cạnh bức thư tình, bên cạnh còn có cậu bé hơn cô bé ba tuổi đang cau mày nhìn bức thư tình trước mặt. Giang Triều cất bức thư tình đi một cách cẩn thận từng li từng tí một, sau đó anh lấy ra một bức thư tình khác hơi cũ, đây là bức thư trả lời anh gửi Thẩm Nhu, nhưng lúc ấy chưa đến tay cô. Nhìn hai đứa con trai, gái của mình, Giang Triều vuốt tóc hai đứa: “Các con giúp bố đưa bức thư tình này tới vợ bố là Thẩm Nhu được không?” Thẩm Nhu ở trên lầu chuẩn bị mở chuyến lưu diễn hòa nhạc piano đang nói chuyện điện thoại với Lý Lê, Lý Lê cũng bận rộn làm biên kịch trong đoàn phim, còn bận hơn Thẩm Nhu nữa, nhưng cô ấy bày tỏ cho dù có bận đến đâu thì cô ấy chắc chắn sẽ đến tham gia buổi diễn tấu đầu tiên của Thẩm Nhu, bảo Thẩm Nhu không cần hồi hộp lo lắng. Giang Cửu Mại bước từng bước nhỏ đến đưa thư tình cho Thẩm Nhu, Thẩm Nhu mở thư tình ra, thấy chữ viết trên đó thì bật cười, sau đó cô thấy Giang Triều cầm kẹo đi qua, anh nói: “Giang phu nhân, xin chào.” Thẩm Nhu: “Giang tiên sinh, xin chào.” Giang phu nhân, xin chào. Lúc nhìn thấy bức thư này, chắc hẳn em đã là Giang phu nhân rồi. Anh nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ có một bé gái giống em, nhưng mà công chúa nhỏ của anh mãi mãi chỉ có Giang phu nhân, anh sẽ chọn chiếc váy đẹp giúp em, giúp em thắt nơ bướm, nếu như em có thể giúp anh thắt caravat thì anh nghĩ anh sẽ thích tất cả caravat của anh. Nếu như sau này công chúa nhỏ của anh trở thành một nghệ sĩ piano, anh sẽ để em thắt caravat cho anh rồi ngồi dưới khán đài kiêu hãnh vì em, cổ vũ cho em. Nếu như công chúa nhỏ của anh không trở thành nghệ sĩ piano, anh sẽ ngồi trước piano trong nhà, ôm con gái chúng ta, bọn anh sẽ vỗ tay cho em. Có lẽ Giang phu nhân của anh cũng có khả năng sẽ làm chuyện khác nhưng chỉ cần em đứng đó thì chính là niềm kiêu hãnh của anh. Cũng không biết, lúc em thấy bức thư trả lời này là mấy năm sau, nhưng anh muốn nói, Giang phu nhân, anh yêu em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]