Trong video, Sở Lam khóc như mưa, yếu đuổi đáng thương, thậm chí mặt còn có chút nhợt nhạt: “Tôi không ngờ lại thành thế này, bố mẹ tôi không phải bố mẹ ruột, dì và dượng tôi mới là bố mẹ ruột của tôi, tôi bị bọn họ cố ý tráo đổi, tôi không biết mình có thể làm gì, dường như tôi chỉ có thể ra khỏi ngôi nhà này, bọn họ cũng đồng ý rồi, còn bảo tôi đổi lại họ của mình, sau này không còn bất cứ quan hệ gì, nhưng tôi muốn chuộc tội.” “Tôi có thể cắt đứt hết quan hệ với bọn họ nhưng tôi hy vọng bọn họ có thể để tôi làm gì đó.” Sở Lam khóc không thành tiếng, cô ta lau nước mắt, đoạn video cũng kết thúc. Trước đó, Sở Hồng giúp Sở Lam làm công tác tuyên truyền, lượng fan của của cô ta rất nhiều, thêm vào Sở Lam mua top tìm kiếm về cô chủ thật, giả rồi thuê thủy quân định hướng dư luận, rất nhanh sau đó trên mạng đã có những lời bàn nghiêng về phía Sở Lam. [Aiz, chuyện này... Tuy chuyện là thế nhưng Sở Lam cũng vô tội, cô ấy cũng đâu muốn bị đổi, người sai là bố mẹ Sở Lam.] [Đứa con nuôi hơn hai mươi năm nói không nhận là không nhận, còn bắt cô ấy trở về với loại bố mẹ kia, có phải do vị cô chủ thật kia bày trò không vậy?] [??? ] [Nếu như dựa theo cách nói đó của bạn thì có phải cô chủ thật càng vô tội hơn hay không?] [Tôi cũng biết cô chủ thật vô tội nhưng trong vấn đề này vị cô chủ thật kia cũng không đơn giản, vừa về đã bắt Sở Lam cắt đứt triệt để với cô ấy.] [Sở Lam, không sao đâu, cô còn fan hâm mộ chúng tôi, chúng tôi đều ủng hộ cô!] [Mọe nó, tam quan vứt hết đâu rồi!] [Mấy người không hề hay biết sự việc từ đầu đến cuối thế nào, chuyện này không thể nghe lời từ một phía Sở Lam, cô chủ thật thực sự rất đáng thương, bị người ta cố ý tráo đổi, đến bây giờ khó khăn lắm sự thật với được đưa ra ngoài ánh sáng, mấy người còn ở đây nói cô ấy.] ...... Công ty marketing của Sở Lam do Sở Hồng tìm, vẫn luôn phụ trách công tác quan hệ công chúng cho Sở Lam, không hề nhận được thông báo của Sở Hồng bảo bọn họ dừng đưa tin, bọn họ thấy tin tức trên mạng thì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đó là cách marketing mới hay là gì vậy, bây giờ bọn họ phải làm thế nào, vì thế bọn họ nhanh chóng liên lạc với Sở Hồng. Sở Hồng tức đến bật cười: “Được được được, được lắm!” Sở Lam thế mà gây ra chuyện đó, ông ta không nên cho Sở Lam số tiền kia, ông ta cầm điện thoại gọi cho Thẩm Hương để Thẩm Hương lên mạng xem mấy lời bàn luận ấy: “Em tự xem đi, đây chính là “con gái” mà em luôn lo lắng đó, bây giờ con bé muốn dùng dư luận ép buộc chúng ta kia kìa, nếu chúng ta không cho con bé tiếp tục làm cô chủ nhà họ Sở thì cô ta sẽ lợi dụng dư luận trên mạng nhắm vào chúng ta.” Thẩm Hương: “Sao, sao con bé có thể làm thế chứ!” Sở Hồng nhắm mắt lại: “Sau này, anh không xen vào bất cứ chuyện gì liên quan đến Sở Lam nữa, em cũng đừng lo, để nó về đi, nó phải về nhà họ Trần, anh không thể chỉ vì mấy lời dư luận này mà nhận nó, càng không thể để dư luận xúc phạm, chúng ta có lỗi với Thẩm Nhu!” Cùng lúc đó, nhà họ Trần. "A!!" Thẩm Tư gào lên, bà ta cầm điện thoại với vẻ mặt không dám tin, sao Sở Lam lại có thể làm thế, sao có thể chứ, con bé đang ép nhà họ Sở nhận lại con bé, thế còn nhà họ Trần bọn họ thì sao, không cần biết Sở Hồng và Thẩm Hương sẽ làm thế nào nhưng đều có cơ hội lựa chọn, bọn họ đã đứng trên điểm cao nhất của đạo đức, nhưng còn nhà họ Trần thì phải làm sao, bây giờ rất nhiều người trên mạng xã hội đều đang chế giễu bọn họ! Trần Quân đi xuống từ trên tầng, cười khẩy: “Đây chính là con gái hai người đó." Thẩm Tư: “Con trai à, phải làm sao bây giờ, con mau nghĩ cách đi, con không nghĩ cho bọn mẹ thì cũng phải nghĩ cho bản thân con chứ, con cũng sẽ bị bạo lực mạng, tiền đồ của con, tương lai của con phải làm sao đây!” Trần Quân đi xuống: “Từ trước đến nay, cái thứ gọi là tương lai đều phải dựa vào chính đôi tay mình tạo dựng lên.” Cậu ta giễu cợt: “Mẹ đi lo cho con gái ngoan của mẹ trước đi, con ra ra mặt giúp Thẩm Nhu, đây là sự chuộc lỗi của con đối với chị ấy.” Trần Thắng xông tới: “Trần Quân, con muốn làm gì, con muốn làm gì hả!” Trần Quân đẩy Trần Thắng ra, bước nhanh chân về phía trước. Mọi người trên mạng vẫn tích cực hóng chuyện, kết quả cứ ăn rồi lại ăn tiếp, phát hiện hai cái top tìm kiếm đều rất thú vị, một cái là cô chủ thật, giả, còn một cái là bài đăng mới của Vì người hứa hẹn. [Vì người hứa hẹn: Công chúa nhỏ là cô chủ thật, tôi cảm thấy Sở Lam thật nực cười.] Đám người trên mạng:??? Ngay sau đó, ông cụ Giang dùng tài khoản chính thức của công ty đăng bài mới lên Weibo. [Tập đoàn Giang Thành ( tích V): Đổi trắng thay đen.] Sau đó, Trần Quân cũng đăng một bài viết mới, Trần Quân viết một bài rất dài nói về những chuyện đã xảy ra, nói cậu ta hối hận rồi, nói cậu ta có lỗi với Thẩm Nhu thế nào, cuối cùng cậu ta chúc tương lai Thẩm Nhu xán lạn, luôn thuận lợi. Đám người trên mạng chấn động, thế này đâu chỉ là cô chủ thật, giả, đây là cố ý tráo đổi rồi chèn ép, bắt nạt người ta, khiến cô chủ thật tự nhận bản thân không bằng cô chủ giả ở khắp nơi, đây là PUA(*) đó, quả thực quá ghê tởm. (*)PUA: viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái". Dường như chỉ trong nháy mắt dư luận trên mạng không còn ai bênh vực Sở Lam nữa, lần này Sở Lam không cần bỏ tiền mua top tìm kiếm, trực tiếp lên thẳng top một. Cùng lúc đó, tranh vẽ của Thẩm Nhu và Giang Triều ngọt ngào đến mức khiến rất nhiều người trên mạng phát điên, thực sự quá ngọt rồi đó! [Aaaaa, bọn họ thực sự quá ngọt!] [Chắc chắn bộ truyện tranh này vẫn còn, nghe nói ông nội Giang Triều ra mặt dùng tài khoản chính thức của công ty đăng bài mới, giúp đỡ Thẩm Nhu.] [Sở Lam thật độc ác.] [Chậc chậc chậc, mọi người còn gì không hiểu hả, không hiểu thì tôi có thể giúp các bạn giải đáp, chuyện này là Sở Lam muốn dùng dư luận ép nhà họ Sở để cô ta tiếp tục làm cô chủ nhà giàu sang, không ngờ em ruột mình đứng ra chuộc tội, thậm chí còn có tranh vẽ từ trước đó rất lâu làm chứng cứ.] ...... Sở Lam: “Sao lại thành thế này, sao có thể thế này!” Sở Lam cầm điện thoại, bắt đầu soạn bài weibo mới, cô ta phí bao công sức, cô ta muốn mọi người hiểu mình, cô ta có lỗi gì chứ, tại sao cô ta đang sống cuộc sống giàu sang lại phải trở thành người bình thường, dựa vào đâu chứ, cuối cùng Sở Lam hận luôn cả người nhà họ Trần! Trách bọn họ, chuyện này đều phải trách bọn họ! Cô ta phải làm sao, phải làm sao đây! Thẩm Tư và Trần Thắng giận đùng đùng tới tìm Sở Lam, muốn chất vấn Sở Lam rốt cuộc tại sao, nhưng bọn họ vừa gặp Sở Lam đã bị Sở Lam đùn đẩy trách nhiệm, đôi mắt cô ta đỏ bừng, thậm chí còn đạp đổ thùng rác bên cạnh. Sở Lam: “Là lỗi của hai người, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hai người, hai người đi xin bố mẹ tôi đó, đi xin bọn họ tha thứ, chuyện này không liên quan gì tới tôi hết, hai người còn phải nói với bọn họ rằng hai người không muốn nhận lại tôi, hai người bảo bọn họ tiếp tục nhận tôi làm con gái họ.” Nói xong câu cuối cùng, Sở Lam chậm rãi ngồi xuống: “Tôi không muốn, tôi không muốn làm con gái hai người!” Trần Thắng cười ha hả: “Đúng là chúng tôi sai, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không nên đổi cô với Thẩm Nhu.” Thẩm Tư: “Bố nó à.” Trần Thắng: “Cũng là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không nên sinh cô ra!” ..... Thẩm Nhu hoàn toàn không biết chuyện trên mạng, cô đang ở nhà tổ nhà họ Giang chơi cờ với ông cụ Giang, gần đây ông cụ Giang mê mẩn trò Đại Phú Ông. Thẩm Nhu nhìn ông cụ Giang lặng lẽ lắc xúc xắc, cô chưa nói gì Giang Triều đã trực tiếp đưa tất cả đồ của mình cho Thẩm Nhu. Ông cụ Giang: “Giang Triều, cháu làm gì vậy!” Giang Triều: “Ông gian lận.” Ông cụ Giang: “Cái thằng cháu thối này, lượn đi! Gậy của tôi, gậy của tôi đâu rồi!” Thẩm Nhu bị bọn họ chọc cười, nhìn Giang Triều với ánh mắt đầy ý cười, Giang Triều đối diện với ánh mắt của Thẩm Nhu cũng cười theo, lần này cậu bị ông cụ Giang đánh trúng, Giang Triều đứng tại chỗ không nhúc nhích, quay lại nói với Thẩm Nhu: “Tôi vĩnh viễn công bằng với em, yêu thương chiều chuộng em hơn, vì thế... Ông nội ơi, ông nhẹ một chút đi.” Ông cụ Giang hầm hừ, vô cùng vui vẻ khi đánh được Giang Triều, dẫu sao bây giờ Giang Triều chạy quá nhanh, ông ấy nhìn Giang Triều một lát rồi lại nhìn qua Thẩm Nhu, hài lòng đi ra ngoài. Ông cụ Giang: “Lát nữa chúng ta ăn canh cá.” Thẩm Nhu: “Vì thế gì cơ?” Giang Triều: “Thi đại học xong thì tôi sẽ nói cho em biết.” Thẩm Nhu: "Được.” Lúc quay người đi, Thẩm Nhu không nhịn được rơi nước mắt. Đúng vậy, bắt đầu từ cái ngày cậu gặp cô, vĩnh viễn cho cô sự công bằng, vĩnh viễn yêu thương chiều chuộng cô hơn. Thẩm Nhu đi về phía trước mấy bước nói: “Giang Triều, tớ biết hết chuyện trên mạng, nhưng mà... Tớ cũng biết cậu luôn ở đây.” Vì không cho Thẩm Nhu đến trường nên ông cụ Giang cố ý bảo Thẩm Nhu ở lại đây, Thẩm Nhu xin nghỉ, đám Giang Triều cũng xin nghỉ, Giang Triều cũng bảo Lý Lê không được nói chuyện này cho Thẩm Nhu biết, nhưng Giang Triều không ngờ Thẩm Nhu đã thấy thông báo tin tức trên điện thoại, một cái thông báo tin tức liên quan đến cô chủ thật giả. Giang Triều: “Đúng, công chúa nhỏ của tôi, tôi mãi mãi ở đây.” Thẩm Nhu đi tới đoạn rẽ trên cầu thang, quay người lại, Giang Triều vẫn đứng ở dưới tầng, cậu mỉm cười thật tươi với Thẩm Nhu, sau đó hai người nhìn nhau cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]