Ngày ngày cứ thế trôi qua, chủ tử không ở quý phủ, vị ở hậu viện này dường như bị mọi người lãng quên, không chọc vào còn không trốn nổi sao? Ngay cả nha đầu hầu ạ cũng lười biếng, hai ngày tới một lần, ba ngày tới một lần, dần dần không đến nữa, chỉ có đồ xấu xí vẫn đi sớm về khuya bưng trà rót nước cho vị mỹ nhân nọ.
Coi trời bằng vung còn nhàn rỗi, Ly Đình có thời gian rảnh cáu kỉnh với Nghê Diễm, sau ngày hắn không để lại kẹo hạt sen, hai người không có cơ hội thân thiết trên tháp.
Ly Đình dù không cho, nhưng y có thời gian lại đi khiêu khích, cọ sát làm đồ xấu xí hô hấp nặng nề, thứ đang hạ đột nhiên đứng thẳng, thô to đen sẫm vươn ra, mỗi lần như thế, Ly Đình luôn nói y mệt, cũng chẳng thèm quay đầu lại đi thẳng lên tháp nằm.
Con người kiêu ngạo này, nhìn thấy Nghê Diễm lòng ngứa ngáy, nam tử hán cường tráng cả đời chưa bao giờ mở miệng dỗ dành người khác, nôn nóng đến nỗi vò đầu bứt tai.
Lại qua mấy ngày, trong thực hạp có thêm một con châu chấu làm bằng cỏ, xanh mướt, rất sống động. Ly Đình bĩu môi, cầm trong tay chơi đùa, đồ xấu xí, dỗ dành người ta cũng không biết cách.
Kỳ tướng quân lần này xuất chinh vài ngày, vẫn luôn không có tin tức hồi kinh, chủ nhân cũng thế, vừa đi đã không còn tin tức gì. Trong dân gian, cơm no, trà dư nhàn rỗi bắt đầu lan truyền sợ là trận này khó đánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-va-no-le-ly-dinh-nghe-diem/3651807/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.