Nghê Diễm chưa bao giờ nhìn thấy Ly Đình ăn mặc như vậy, cẩm phục đỏ tươi, tóc buộc nửa chừng, dây buộc màu trắng rủ xuống, ngày bình thường cho dù cho Ly Đình ăn mặc chỉnh tề, y đều có thể lăn qua lăn lại làm cho bừa bộn lười nhác.
Mỹ nhân có vẻ mặt u sầu, không thấy sự điêu ngoa ương ngạnh như ngày trước, trong giây phút thấy Nghê Diễm, trong mắt lờ mờ tỏa ánh sáng ngọc lưu ly.
Trong lòng không biết vì sao nóng lên, Nghê Diễm bước đi nhanh hơn, đi về phía Ly Đình.
Nhìn thấy người đi vào trong, tấm lưng dày rộng phía trước mặt Ly Đình, mặc dù chẳng nói gì bày biện đồ ăn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng bát đặt trên mặt bàn.
“Cạch” mỹ nhân đằng sau động đậy, bước từng bước thoải mái đi qua, Nghê Diễm đúng lúc quay lại nhìn, nghe thấy y mở miệng nói, “Ta không… ta không muốn đi.”
Ly Đình vừa mở miệng đã lo lắng khóc nức nở lên, Nghê Diễm nghe thấy, tay dừng động tác, khi quay dầu lại, người đứng bên cửa đã khóc thảm vô cùng.
Biết rõ cùng một tên nô lệ khóc lóc kể khổ là vô dụng, nhưng trừ đồ xấu xí này ra, ai còn có thể ở trong phòng này nghe Ly Đình nói nhiều hơn một câu.
Dựa vào ánh trăng, mỹ nhân khóc lê hoa đái vũ, nhìn lại vô cùng đáng yêu.
Nghê Diễm vuốt cằm, không nói tiếp lời Ly Đình, chỉ nói, “Ăn cơm thôi.”
Người giống như tảng đá không hề phản ứng, trong lòng Ly Đình cảm thấy tủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-va-no-le-ly-dinh-nghe-diem/3651802/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.