Lúc Diệp Chuẩn tỉnh dậy đã là hơn sáu giờ chiều, trên điện thoại di động có mấy tin nhắn wechat Tưởng Nguyên gửi đến, tin sớm nhất là vào ba giờ chiều, hỏi cậu dậy chưa, có muốn đi chung đến lớp hay không.
Tối hôm qua khai trương quán bar của Diệp Chuẩn, một mực ầm ĩ đến rạng sáng năm giờ mới tan, sau đó cùng Tưởng Nguyên và Từ Độ đi ăn khuya, Tưởng Nguyên nói buổi trưa còn có tiết, cậu liền tâm huyết dâng trào(1) nói muốn theo đi chơi, nào biết được trở về vừa nằm liền ngủ thẳng đến lúc này.
Tựa trên giường duỗi cái lưng mỏi, Diệp Chuẩn xuống giường đi rửa mặt rồi đi ra ngoài ăn cơm chiều.
Tối hôm qua uống quá nhiều rượu, Diệp Chuẩn lúc này trong dạ dày trống rỗng khó chịu, thế nhưng đi mấy quán cơm nhỏ đều không có khẩu vị, cậu dứt khoát tìm quán trà Quảng Đông để vào.
Vị trí quầy thu ngân vừa vặn có người đang chọn món, Diệp Chuẩn cũng không vội, ở một cái bàn ngồi xuống chờ, ngẩng đầu muốn xem menu trên tường sau quầy thu ngân một chút, ánh mắt lại bị người đang chọn món kia hấp dẫn lấy.
Đối phương đưa lưng về phía cậu, dáng người rất cao, ước chừng 1m85 trở lên, thân trên áo sơ mi trắng, dưới là quần tây trang đen, sơ mi chỉnh tề dắt trong lưng quần, vai rộng eo thon, bóng lưng cao và thẳng.
Diệp Chuẩn là một tên cuồng áo sơ mi, nhưng cậu không thể nào mặc mà là thích nhìn người khác mặc, nhất là người vóc dáng người đẹp.
Dưới tình huống không nhìn chính diện này, bóng lưng trước mắt này rất dễ dàng quyến rũ cậu.
"...Còn có một phần sủi cảo hấp mang đi, cảm ơn."
Diệp Chuẩn nghe được đối phương nói chuyện với thu ngân như vậy, thanh âm trầm thấp êm tai, ngữ điệu không nhanh không chậm mang theo một chút ý vị nghiêm túc, vừa vặn là loại giọng điệu Diệp Chuẩn thích nhất, đến mức thời điểm đối phương quay người thấy rõ mặt, cậu không nhịn được mà hướng người kia huýt sáo.
Tiếng huýt sáo ngả ngớn kia như một cái tác động, đối phương theo tiếng nhìn lại, hai người bốn mắt đối nhau trong nháy mắt, Diệp Chuẩn cảm thấy toàn thân cậu tê dại một chút...
...A, toàn thân trên dưới đều là hình mẫu mình thích.
Diệp Chuẩn nghĩ thầm.
Chử Diễm nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở trên mặt thanh niên hướng mình huýt sáo mấy giây, lập tức bình thản thu lại, ở bên trái quầy thu ngân chờ. Ước chừng chờ khoảng chừng nửa phút liền nhận lấy đồ thu ngân đã đóng gói xong rời đi.
Diệp Chuẩn xuyên qua cửa thủy tinh nhìn người kia mang theo đồ lên một chiếc xe ô tô màu đen cách đó không xa, sau đó lái xe rời đi. Nhìn đến lúc không thấy được nữa mới thu hồi ánh mắt, đến quầy thu ngân gọi một phần cháo với rau, thời điểm trả tiền thuận tiện cùng cô gái nhỏ ở quầy thu ngân nói chuyện hai câu.
"Người vừa rồi là khách quen của mọi người sao?" Diệp Chuẩn hỏi.
"Không phải, hai ngày nay mới thấy." Cô gái tìm tiền lẻ cho cậu, trêu ghẹo "Anh Tiểu Chuẩn có phải là nhìn người ta dáng dấp đẹp trai muốn làm chuyện xấu hay không?"
Cửa tiệm này Diệp Chuẩn ghé khá nhiều lần, cô gái nhỏ này là con gái của chủ tiệm, đang học năm đầu cấp ba, Diệp Chuẩn đến nhiều, sau thân quen với cô thường xuyên pha trò vô thưởng vô phạt một chút.
Nghe cô nói vậy, Diệp Chuẩn cười hỏi lại: "Đẹp trai ư? So với anh thế nào?"
"Loại hình khác biệt không thể so sánh, anh xinh đẹp, người ta là anh tuấn, hơn nữa còn mặc áo sơmi quần tây, là nam thần trần trụi cấm dục! Vừa nhìn liền khiến người ta không nhịn được muốn...hì hì" Cô gái nhỏ không thể miêu tả mà cười xấu xa vài tiếng.
Diệp Chuẩn nhớ đến lúc đối phương xoay người nhìn thoáng qua vừa nãy, cười nhẹ vài tiếng.
Quả thất rất đẹp trai, rất cấm dục.
Khiến cho người ta không nhịn được muốn cởi áo sơ mi của anh nhìn một chút.
Lần sau gặp lại phải có được điện thoại của anh.
Tác giả có lời muốn nói:
CP: Yêu nghiệt mỹ nhân thụ (Diệp Chuẩn) vs cấm dục giáo sư công (Chử Diễm)
Cảm ơn mọi người thích bọn họ, cảm kích.
- ------------------
Chú thích:
(1) 心血来潮 (tâm huyết dâng trào): ý nghĩ nông nỗi; chợt có ý nghĩ