Lạc Pyscho ?
----
Nói thật, trong lòng Ôn Hinh có chút e sợ, anh ta ngồi ở đó nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, muốn bỏ qua cũng không được, nên khi bị anh ta nhìn thoáng qua, lông tóc cô đều dựng hết cả lên.
Theo những gì trong sách viết thì gia đình nữ phụ và anh ta có chút "Thù hận".
Nhưng cô mới xuyên vào sau mà.
Nên thật vô tội nha?
Dùng bốn chữ để hình dung: Chim sợ cành cong!
Thật sự là quá oan uổng, trong lòng cô lặng lẽ rơi lệ.
Ôn Hinh là người yêu hoà bình nên trong những khoảng thời gian này muốn ở lại đây tốt hơn hết không nên làm quan hệ quá cứng nhắc, nhưng cũng không thể để người nhà làm cô mất mặt được, nếu không cô sẽ cho họ mất mặt?
Dù lạnh nhạt với cô, cô cũng có thể mở to đôi mắt ngây thơ và cười rạng rỡ như kiểu nhân viên phục vụ, cố gắng xoa dịu quan hệ tạm thời thì ít nhất cô cũng được ở đây mười ngày nửa tháng, còn nếu có thể sống hòa bình thì tốt quá rồi.
Không phải nói nụ cười là một ngôn ngữ không lời tốt đẹp nhất sao?
Kết quả, cô còn chưa kịp lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, đối phương đã đột nhiên đứng lên, từ trên cao liếc nhìn cô một cái rồi ngạo nghễ lên lầu.
Đi lên lầu......
Nụ cười cứng đơ trên mặt Ôn Hinh. Hai người La Quyên và Hà Văn Yến ngồi ở đại sảnh cũng vì vừa rồi anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-trang-mem-nam-80/2430251/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.