Khi Ôn Hinh thân mật phát ra một âm thanh nũng nịu, lại ngọt lịm. Đối với một người chưa từng trải qua chuyện tình cảm mà nói, âm thanh này quả thật như bóp nghẹn vào trong tim. Chỉ cần một âm thanh nhẹ nhàng “ư” này vẫn có thể khiến người ta cảm thấy chân tay luống cuống, đứng ngồi không yên, cho dù Diêm ma đầu có kiềm chế bản thân mình đi nữa cũng không kìm lòng được với loại âm thanh trêu chọc bên tai này, không biết nên ôm hay nên đẩy…
Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, một lát sau thì anh mới ngồi xuống vội vàng ăn hết phần ăn của mình, ăn xong thì đứng dậy cất hộp cơm vào túi vải nhỏ màu xanh lam mà Ôn Hinh mang theo, xách lên tay rồi cúi đầu nhìn thời gian mới quay đầu lại nhìn cô đang dựa vào bàn, Ôn Hinh vừa mãn nguyện vừa có chút ngọt ngào, cô đang nhìn xung quanh đánh giá những thứ trên bàn và giá sách của anh.
Nhìn thấy cô đang đánh giá khắp nơi, Diêm Trạch Dương cau mày, bất động thanh sắc đứng dậy, đi đến trước bàn, cầm lấy chìa khóa xe, tâm trạng của anh cũng đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa em về.” Sau khi nói xong, tùy tiện cầm một tập tài liệu trên bàn, chuyển xuống để dưới ngăn kéo bàn làm việc.
“Không cần đâu.” Ôn Hinh thấy anh đến, nhanh chóng đứng lên, cười tươi như hoa, thân mật nói: “Không cần anh đưa về đâu, anh rất bận, em có thể tự trở về, chỉ có vài bước thôi.” Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-trang-mem-nam-80/2430204/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.