Sáng mai, Tống Quân Nham chở Cố Khinh Thiển về khách sạn trả phòng và dọn hành lý, buổi chiều chuyển vào nhà họ Tống. Nhà họ Tống bao ăn 3 bữa, quần áo thay ra cũng có dì lao công giặt giũ giùm, gần như không cần Cố Khinh Thiển phải động tay, khiến cô có chút e ngại. Chị Giang cười cười nói, Tống Quân Nham ngoại trừ nghỉ phép thì rất ít khi về nhà, một mình bà ấy ở nhà khó tránh khỏi sự cô đơn, bây giờ có thêm một người nói chuyện với bà ấy, bà ấy mừng còn không kịp, đâu thể nào không biết ngại mà để cô động tay làm việc. Còn bày tỏ là so với những việc lặt vặt này thì cô chuyên tâm làm sườn xám quan trọng hơn, muốn cô đừng bận tâm. Cô thấy thái độ của chị Giang kiên trì thì không nói gì nữa, chỉ có thể bớt chút thời gian trò chuyện và uống trà chiều với bà ấy. Nhưng ngày thứ hai kể từ khi dọn vào, cô trốn biệt trong phòng làm việc, may đo quên ngày quên đêm, tranh thủ hoàn thành hai bộ váy cưới sườn xám Đan Phượng Triều Dương. Hai cô dâu, một người yêu cầu may cổ áo hình giọt nước, đường xẻ tà gần tới bắp chân, quyến rũ mê người; một người thì yêu cầu cổ cao kín đáo, dáng váy dài với đường xẻ tà ngắn, bảo thủ đoan trang….. Không cùng phong cách nhưng lại kết hôn cùng một ngày, thực sự vất vả cho cô. Chị Giang đối đãi với cô cực kỳ tốt, thấy cô bận bịu cũng không tới phiền cô, mỗi khi đến giờ ăn cơm lại sai người đưa lên cho cô. Kì nghỉ lễ của Tống Quân Nham vừa mới bắt đầu, anh không nhiều lời, đưa cơm lên cũng đặt khay thức ăn sang một bên rồi xuống lầu. Cô suốt ngày ở trên lầu 3, thỉnh thoảng nghe được tiến độ báo cáo vụ án, nhưng dường như không liên quan đến vụ án quấy rối, nên cũng không bận tâm tới nữa, chỉ tập trung vào may đo hỷ phục. Cô cùng lúc co giãn vạt trước và vạt sau, tạo đường cong ở phần bụng trước và sau lưng, đồng thời đính dây kéo, định hình đường cong của vạt áo, sau đó may khóa kéo vào hông sườn để nối mặt trước và mặt sau, điều chỉnh chiều dài của dây kéo phù hợp với chiều dài đường xẻ tà, cuối cùng ủi thẳng đường may. Đợi khi cô hoàn hồn thì người mang cơm lên đã biến thành khuôn mặt hoà nhã của chị Giang, hỏi mới biết là Tống Quân Nham đã quay về vị trí làm việc. Màn đêm buông xuống, Cố Khinh Thiển nhìn đồng hồ, đã ba giờ rạng sáng. Đặt bán thành phẩm sang một bên, cô đứng dậy co duỗi tay chân, tiện thể xuống lầu pha tách cà phê để nâng cao tinh thần. Lầu một để lại hai ngọn đèn ngủ, cô vừa đặt chân xuống thì trong phòng khách chợt lướt qua một bóng người, doạ cô giật nảy mình. Nhìn rõ bóng người đó, Cố Khinh Thiển mới thở phào một hơi, nhỏ giọng mắng: “Về rồi sao không mở đèn lên?” Tiện thể đưa tay bật đèn. Tống Quân Nham sắc mặt tái nhợt, cầm hòm thuốc đứng sững không nhúc nhích, dường như cũng không ngờ sẽ đụng phải cô. Bên ngoài gió lạnh hiu hiu thổi, trên người cô là bộ váy ngủ kiểu sườn xám đã được cách tân, dưới chân là đôi dép lông cừu thêu hoa, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, vậy mà người đàn ông này chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen in chữ ‘Cảnh sát hình sự’. “Anh không thấy lạnh à?” Tốt xấu gì đối phương cũng là chủ nhà, cũng phải hỏi thăm vài câu. Cố Khinh Thiển nghĩ.
Khoé mắt nhìn lướt qua cánh tay anh, chợt phát hiện tay trái của anh có nhiều vết xước, miệng vết thương vừa lớn vừa sưng đỏ. “Anh bị thương hả?” “Nhỏ tiếng lại chút, đừng đánh thức mẹ tôi.” Tống Quân Nham khập khiễng đi từng bước đến chỗ ngồi, ống quần ướt sẫm. Làm nghề này ấy mà, bị gãy xương, bầm tím, thấy máu là chuyện bình thường, anh đã sớm quen rồi. Anh chỉ sợ chị Giang biết rồi sẽ cằn nhằn, nên chưa bao giờ về nhà bôi thuốc, nhưng hôm nay quả thực rất mệt, ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi hướng vô lăng, lúc hoàn hồn lại thì xe đã dừng trước cửa nhà. Ngồi trên ghế, anh mở lọ thuốc ra bôi vào vết thương, chỗ khuỷu tay không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác để bôi. “Phải sát khuẩn trước đã.” Cố Khinh Thiển khẽ nhíu mày, cầm lấy bình nước muối, kéo ghế qua ngồi trước mặt anh, “Đưa tay cho tôi.” Tống Quân Nham nhăn nhó mặt mày, “Để tôi tự làm được rồi.” Cô rất ghét nói lại lần thứ hai, thẳng thừng giữ chặt cổ tay anh, đổ nước muối vào. Cổ tay của đàn ông rất có sức lực, đường nét cơ bắp rõ ràng, cơ nhị đầu* cứng cáp có cảm giác vững chắc như nham thạch, cách một gang tay cũng có thể ngửi được mùi sắt thép pha lẫn mùi mồ hôi trên cơ thể anh. (*Cơ nhị đầu: Cơ nhị đầu cánh tay (trong thể hình hay gọi là cơ bắp tay trước) là một cơ lớn nằm ở vùng cánh tay trước, giữa vai và khuỷu tay.) Vốn không chịu được mùi khó chịu nhưng hiếm khi cô không bài xích, cô chống tay anh lên thành ghế, một tay cầm khăn giấy để hứng nước muối ép ra từ cánh tay kia. Tống Quân Nham cứng đờ người, để mặc cô xử lý. Cô cúi đầu tỉ mỉ bôi thuốc cho anh, vì công việc nên đầu tóc buộc gọn lên đỉnh đầu, để lộ ra vành tai nhỏ nhắn và sườn mặt trái xoan. Cánh mũi tràn ngập mùi hương dịu nhẹ của phụ nữ, giống như mùi hoa lan tận sâu trong thung lũng, vừa như hoa mai lạnh trên núi cao, gần trước mắt nhưng lại khó hái được. Phần bụng như có lửa đốt, anh cảm giác bất ổn, bèn nhanh chóng bắt chuyện. “Liên quan đến vụ thư quấy rối….đội kỹ thuật đã phân tích qua, người này từng luyện qua bút máy, nhìn không ra điểm đặc trưng nào.” “Bút máy?” Cô nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, “Không phải đánh chữ bằng máy tính sao?” “Hách Tân vốn dĩ cũng cho là vậy, gần đây thời tiết ẩm ướt, nét chữ hơi chảy mực nên giờ mới phát hiện.” Anh hỏi, “Cô có quen người nào từng luyện chữ bằng bút máy không?” Cố Khinh Thiển lắc đầu, động tác trong tay không hề dừng lại. Cô ghét sự ồn ào, cũng lười đi đối đáp với bọn họ, thế nên dù lúc còn đi học hay đã ra ngoài xã hội, cuộc sống đa phần chỉ có một mình, chuyện xung quanh không mấy quan tâm, ai luyện chữ bằng bút máy…
Hầu như không thể nghĩ ra đối phương là ai. Hút sạch nước muối xong, cô đổ cồn i-ốt vào miệng vết thương, vừa dùng bông gòn lau sạch vừa hỏi: “Trong camera có kẻ tình nghi nào không?” Tống Quân Nham lắc đầu, nói: “Camera trên tầng của cô bị hư từ hai năm trước rồi.” “Hai năm trước?” Cố Khinh Thiển trợn to mắt, “Nhân viên quản lí cũng không phát hiện ra sao?” “Máy tính trong phòng quản lý chắc chắn có người giở trò, hiện giờ đội kỹ thuật đang nghĩ cách phục hồi dữ liệu….” Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Đối phương sớm đã có âm mưu, còn không phải là loại tội phạm quấy rối bình thường, nếu cô muốn ra ngoài nhớ nói mẹ tôi một tiếng.” Cô gật đầu, nhịp tim không cách nào yên tĩnh được, toàn thân run rẩy. Thật kinh tởm. Sóng lưng chợt ớn lạnh. Nếu người đó bắt đầu theo dõi cô từ ngày cô dọn vào căn hộ chung cư, liệu có phải mọi hành tung của cô đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay? Nếu người đó biến thái thêm một chút, giám sát mọi sinh hoạt của cô trong nhà…. Tống Quân Nham dường như hiểu được nỗi lo âu của cô, anh nắm tay cô, an ủi: “Chúng tôi đã điều tra qua nhà cô rồi, không có camera, đừng lo lắng.” Cơ thể của đàn ông rất ấm, nhiệt độ từ mu bàn tay truyền đến lồng ngực, trái tim ấm áp như được ai đó nắm giữ. Lỗ tai bỗng nóng lên, Cố Khinh Thiển rút tay ra, ấp úng nói: “Anh, anh đưa chân đây tôi xem thử…..” Tống Quân Nham biết phản đối cũng không có ích gì, bèn nhấc chân lên rồi xắn ống quần, để cô muốn làm gì thì làm. Trên bắp chân của anh có một dấu vết như bị kim đâm vào da thịt rồi cứa mạnh, vết thương tuy không quá lớn nhưng phải may lại, vừa sâu lại chảy máu. “Đây có phải là do hung khí sắc nhọn gây ra không?” Cố Khinh Thiển quanh năm tiếp xúc với kim chỉ, đã quá quen thuộc với loại vết thương này. Tống Quân Nham nhướng mày, ngạc nhiên vì cô đoán được trong nháy mắt, “Ừ, trên tay tội phạm cầm nhũ băng.” Anh sợ cô bị hoảng, không đề cập quá nhiều. May là Cố Khinh Thiển cũng không phải kiểu người hứng thú với mấy chuyện này, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho anh ……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]