Cố Khinh Ca từ khách điếm ra tới liền về Sở gia trước, dù sao cũng là từ Sở gia rời đi, chung quy nên báo bình an mới phải. Nhưng mà hôm qua bị lăn lộn tàn nhẫn, dọc theo đường đi nghỉ ngơi nhiều lần, cho nên chậm mấy ngày mới trở lại Sở gia.
Một hồi đến Sở gia, gia chủ liền vội vội vàng vàng ra nghênh đón. Khó có thể nhìn thấy được Cố Khinh Ca, già trẻ Sở gia sôi nổi tới an ủi, nghĩ vạn nhất hài tử nhà mình cũng có thể bái Cố Khinh Ca làm sư, đó chính là thiên đại tạo hóa.
Cố Khinh Ca cảm thấy mệt cực kỳ, đặc biệt là lúc đám người cuối cùng nhìn đến Sở Tương Xuyên.
Thanh niên trẻ tuổi anh tuấn đứng ở phía sau mọi người, yên lặng nhìn hắn, ánh mắt né tránh.
Trong lòng hắn hơi hơi thở dài, thấp giọng nói mệt mỏi.
Sở gia người lập tức phái người dẫn hắn trở về phòng nghỉ tạm, chờ nghỉ ngơi tốt lúc sau lại nói cũng không muộn. Cố Khinh Ca cúi đầu, đi theo gã sai vặt chậm rãi rời đi.
Lần đi đi về về này ước chừng qua một tuần, hắn vẫn nghỉ ở tiểu viện lúc trước, tâm cảnh lại hoàn toàn bất đồng. Cố Khinh Ca nằm trên giường đệm mềm mại, có chút hụt hẫng.
Nếu Xuyên Nhi không muốn cùng hắn......cùng hắn, về sau hắn vẫn là không cần rời núi, không cần gặp lại, đỡ phải xấu hổ. Chính là hắn tưởng nhẹ nhàng, trong lòng lại đau muốn mệnh.
Nghĩ lại lúc là sư đồ bình thường, hắn còn có thể cùng Sở Tương Xuyên sớm chiều ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-su-phu-cung-tieu-do-de/259118/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.