Phía dưới tiếng nước lại vang lên, Trần Ám Hương liếc mắt nhìn xuống một cái, bóng đen kia lượn lờ trong nước, bơi có vẻ nôn nóng hơn ban nãy. 
Thuật Ảo Ảnh chuẩn bị thật sự rất nhanh, trong ba người bọn họ, chỉ có thuật Ảo Ảnh của Lăng Tiêm Vân là tinh diệu nhất, nhưng gã cũng lo lắng nói: "Tuy ta khá tự tin, nhưng cũng không biết thuật Ảnh này có thể kéo dài bao lâu." 
"Ba giây thì cũng đủ bay ra ngoài." Tống Xuân Đường nói. 
Thời gian ba giây, thật sự đủ sao… 
"Nếu không thử trước một lần?" Trần Ám Hương nói, y nhìn bóng đen khổng lồ kia, lòng lại bất an. 
"Không! Loại lão quái vật này gạt được một lần, sợ là không lừa được lần hai. Lăng Tiêm Vân nói: "Với trình độ thuật Ảnh này, chúng ta chỉ có cơ hội một lần thôi." 
Gã bước đến xem kỹ địa hình, cũng chuẩn bị thi pháp. Tống Xuân Đường đứng bên cạnh Trần Ám Hương nhỏ giọng nói: "Sư huynh, một lát nữa nắm chặt tay ta." 
"Ta sẽ ngự kiếm.". ngôn tình tổng tài 
Tống Xuân Đường cầm chặt tay y: "Ta bay rất nhanh." 
Ánh sáng long lanh màu lam trắng như nước theo vách đá lặng yên chảy xuống, ba người tiếp tục kết ấn, ánh sáng dần dần bao trùm thành một lớp mỏng phía trên hồ nước, bóng đen đột nhiên xao động một chút. 
"Đợi đã." Lăng Tiêm Vân thấy có điều không ổn, lập tức lên tiếng. 
Ánh sáng giây lát yếu bớt, chỉ chốc lát sau liền mỏng manh đến không thể thấy được, lấy tốc độ cực chậm tụ lại ở trung tâm, ngừng ngay chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-su-de-khong-binh-thuong/981538/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.