"Sư huynh." Tống Xuân Đường đột nhiên gọi một tiếng.
Trần Ám Hương cũng không biết làm sao, chân mềm nhũn, liền ngồi trên người Tống Xuân Đường.
"Ta muốn đem nói chuyện này cho sư tôn biết." Tống Xuân Đường nói, còn cầm lấy truyền âm phù mà Thôn Trần đưa cho họ.
"Đừng mà." Trần Ám Hương lập tức giơ tay che miệng hắn lại, "Ta không có đi."
"Thật không?" Tống Xuân Đường cười cười, phả ra hơi thở nóng hổi vào lòng bàn tay y, khi nói chuyện môi ướt át hình như còn chạm vào y một chút, "Sư huynh hay là nói với sư tôn nha."
"Thật không có mà." Trần Ám Hương đành phải một năm một mười nói hết cho Tống Xuân Đường nghe.
Tống Xuân Đường cong đôi mắt, chỉ nhìn chằm chằm y. Trần Ám Hương sau khi nói xong, liền buông tay hắn ra, xoay người nằm bên trong: "Tin ta không?"
"Sư huynh vậy mà còn mua cho hắn ăn, ta thì không có." Tống Xuân Đường đột nhiên bất mãn nói.
Cái gì?!
Trần Ám Hương trên mặt hiện lên nghi hoặc, nói: "Đệ không phải không thích ăn ngọt sao?"
"Hoá ra trong lòng sư huynh Dạ Vũ Tễ mới là quan trọng nhất." Tống Xuân Đường cũng lật người qua. (bé dỗi=)))
Trần Ám Hương quay đầu nhìn, chỉ thấy một mái tóc đen thật dài dưới chăn gấm phồng lên.
"Đồ ăn mang cho đệ đều đặt trên bàn." Trần Ám Hương nói, còn nữa, quan trọng nhất chính là đệ. (xỉu ngay lập tức)
Nửa câu sau y nói ở trong lòng.
Tống Xuân Đường trốn trong chăn, khuôn mặt hiện lên đỏ ửng mỹ lệ, khóe môi cong lên làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-su-de-khong-binh-thuong/981521/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.