Chỉ là khi thiếu niên vừa vươn tay, một thanh lợi kiếm phá không bay tới, từ phía sau lưng đâm xuyên qua ngực. Thiếu niên không thể tin mà nhìn người trước mặt, yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ mơ hồ.
Tống Xuân Đường từ nơi cao nhảy xuống, triệu về Ngọc Tiêu kiếm, ôm Trần Ám Hương cách xa một chút.
Trần Ám Hương vừa định mắng hắn, hắn liền buông lỏng tay, Trần Ám Hương cũng không biết nói gì nữa.
Trái lại tên thiếu niên kia, ngực bị đâm thủng một lỗ, cũng đã đứng không vững, vẫn còn vươn tay về Trần Ám Hương, biểu cảm trên mặt thiếu niên rất phức tạp, chốc lát thì dữ tợn, chốc lát lại đáng thương.
Khi trong mắt thiếu niên dần dần đỏ thẫm, thì Lăng Tiêm Vân đã khởi động trận pháp hoàn chỉnh, trong sơn động tối đen tức khắc sáng như ban ngày.
Mạc Hà đang canh giữ cửa động, nghe thấy động tĩnh bên trong lập tức nắm chặt kiếm.
Thiếu niên gào rống trong ánh sáng do xiềng xích tạo thành, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Ám Hương.
Cũng không biết vì sao, Trần Ám Hương có chút không đành lòng, kỳ thật từ lúc nãy đến bây giờ, thiếu niên này cũng không ra tay tổn thương y.
Y đi về phía trước vài bước, lập tức bị Tống Xuân Đường giữ lại: "Sư huynh, đừng đi qua."
Nhân động tác này, Trần Ám Hương quay đầu nhìn thoáng qua Tống Xuân Đường, khi quay đầu lại, ký hiệu trên má thiếu niên đã biến mất, ma khí cả người cũng dần dần tan đi, lộ ra khuôn mặt thần thánh ngây thơ. Nó nhìn Trần Ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-su-de-khong-binh-thuong/981511/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.