*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
".... Ăn không ngon sao?" Tống Xuân Đường nhìn biểu cảm y, rũ hai mắt xuống: "Vậy đừng ăn nữa." 
"Ăn ngon lắm." Trần Ám Hương cười một cái, nụ cười qua đi, "Ta rất thích." 
Tống Xuân Đường đột nhiên không lên tiếng, vùi đầu ăn cơm, vành tai ửng đỏ, lúc lâu sau mới thấp thấp nói: "Sư huynh thích thì tốt." 
Dùng bữa tối xong, Trần Ám Hương và Tống Xuân Đường liền trở về Sương Diệp Phong. Y vốn muốn một mình, nhưng Tống Xuân Đường cứ một hai phải đi theo, y cũng từ bỏ luôn, tùy hắn đi theo. 
"Chiết Liễu sư đệ." Trần Ám Hương thấy được Chiết Liễu cùng một người đang đi tới, người kia mặc thân trường bào màu đen, tóc dài cài một cây trâm cùng màu, trên khuôn mặt không một tia biểu cảm, toàn thân tựa như một khối băng cửu thiên trời đông giá rét. 
Chiết Liễu cũng nhìn thấy bọn họ, cười cười giới thiệu với hai người, nói: "Đại sư huynh, đây là Mạc Hà, các người chắc là lần đầu tiên gặp mặt. Mạc Hà, đây là đại sư huynh, bên cạnh là Tống sư đệ." 
"Đại sư huynh, tiểu sư đệ." Mạc Hà hành lễ riêng biệt. 
Trần Ám Hương và Tống Xuân Đường cũng đáp lễ lại. 
"Đại sư huynh, chúng ta còn có việc, phải rời đi trước." Chiết Liễu nói. 
Đợi bọn họ đi rồi, Tống Xuân Đường nói: "Sư huynh...." 
"Sư huynh." 
"Hả?" Trần Ám Hương lấy lại tinh thần. 
"Sư huynh vừa suy nghĩ gì vậy?" 
"Không gì." 
Trần Ám Hương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-su-de-khong-binh-thuong/981508/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.