Edit: Bàn
"Tạm thời cứ thế này," Thanh Trường Dạ nghịch chiếc máy liên lạc trong tay: "Tôi chưa từng thử trộm thời gian của hắn, không biết có trộm được không, so với cái này, tôi lo sau này không chạy được hơn, A?"
"Chạy gì mà chạy, cậu tưởng loại cao phú soái đỉnh cấp này quăng đi rồi còn có người nữa à?" A ở bên kia lấy miếng khoai tây chiên: "Cuối cùng cũng gả được con đi rồi, mẹ rất vui mừng."
Thanh Trường Dạ: "Tính hướng của tôi và hắn không hợp."
A: "Gì???"
Thanh Trường Dạ: "Tôi không ở dưới."
A: "..."
"Giúp tôi tra xem có bệnh gì dựa vào thời gian để chữa không? Tôi chuẩn bị giả chết."
"Bệnh nào cũng chữa được bằng thời gian, thời gian là sự sống, chuyển thời gian cho một người tương đương với kéo dài tính mạng," A nói: "Cậu có thể tìm căn bệnh nan y nào hơi hơi hiếm gặp, vấn đề là cậu thấy hắn không tốt thật à?"
"Không phải là không tốt," Thanh Trường Dạ dừng một chút: "Hắn quá nguy hiểm."
"Tiểu Dạ," Tiếng cười khúc khích của người phụ nữ truyền tới: "Khi anh nghĩ như vậy, có thể anh đã yêu rồi."
"Ừm," Giọng Thanh Trường Dạ hạ thấp: "Nhưng hắn... hắn không được."
Natasha kêu lên kinh hãi: "Vua không được?!"
"..."
Không hề nghi ngờ việc gọi điện thoại trước tiết tâm lý hành vi là một quyết định sai lầm, nhất là khi giọng Natasha đủ to làm bung nóc nhà, toàn bộ học sinh ngồi quanh hắn đều quay đầu nhìn hắn, Thanh Trường Dạ hiếm thấy mà có chút xấu hổ, lúng túng nhất là Edwin bước vào đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-sao-choi/379600/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.