Edit: Bàn
Hắn há há miệng, theo bản năng muốn phủ nhận, tiếng Miller lại làm hắn đơ tại chỗ.
"Không chỉ một lần." Cậu bé trước mặt nói: "Ngoài lúc nãy ra còn vài lần nữa, chỉ là lần đó mẹ cũng nghe thấy, mẹ không hỏi gì cả, nhưng mẹ lo cho anh."
"Em nghe nhầm rồi." Hắn cắt ngang cậu.
"...?"
"Anh chưa từng nói tên hắn ra."
Đó là lời nói dối trắng trợn, vì Thanh Trường Dạ không nghĩ ra được cách nào để giải thích, hắn cũng không muốn giải thích. Miller sẽ tha thứ cho hắn, dù sao cậu cũng là một cậu bé rất tốt bụng. Lời nói rơi xuống, đầu ngón tay Thanh Trường Dạ dấy lên một hơi ấm quen thuộc. Những ngày gần đây, tác dụng của ma dược đối với hắn càng ngày càng kém, hắn gần như sắp quên mất sự tồn tại của thuốc, không ngờ cố tình vào lúc này dược hiệu lại phát tác. Thanh Trường Dạ liếc nhìn Miller, cậu bé tuấn tú cúi đầu tránh đi, Miller không muốn chạm mắt hắn.
Hắn đi về phía trước một bước: "Được rồi Miller, trước đây anh và hắn biết nhau, em biết mà, lúc trước ở Wimbledon hắn hạ lệnh truy nã anh..."
"A Dạ, anh lại bắt đầu khó chịu à?" Khoé môi cậu bé hơi hơi nhếch lên, giống như có phần tự giễu: "Nếu không anh sẽ không nói gì đúng không?"
"..."
"Em ngửi thấy mùi của anh rồi, đừng nói dối."
Thanh Trường Dạ định nói em ngửi được mùi gì, hắn nén lời lại, lặng lẽ nhìn cậu bé. Bọn họ biết rõ tình hình của nhau, Thanh Trường Dạ có ưu thế tuyệt đối về tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-sao-choi/379597/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.