Edit: Bàn
Thanh Trường Dạ vươn tay vuốt mí mắt của người trước mặt xuống, chút màu xanh ngọc bích cuối cùng bị che đậy dưới hàng mi vàng óng. Hắn không kìm được ngồi xổm xuống, hơi ấm còn sót lại của cơ thể dần tản đi, hắn thăm dò cầm lấy tay Edwin, ngón tay thon dài của người đàn ông không còn chút nhiệt độ nào. Đây là lần đầu tiên hắn ở gần một xác chết như vậy. Hắn không biết bây giờ mình là trạng thái gì, trong lòng Thanh Trường Dạ vừa trống rỗng vừa nặng nề vô cùng. Hình như khi người ta cực kỳ đau buồn thì sẽ không có bất cứ cảm xúc gì, giống như lúc này.
Hắn nhìn thi thể của người mình yêu quý, nhưng không nói được một câu nào.
Thanh Trường Dạ hơi muốn cười, hắn vẫn thích y, nhưng khốn nạn, chỉ sau khi Edwin chết, hắn mới thực sự nhận ra mình vẫn luôn thích y suốt mấy trăm năm qua. Nghe như hài kịch đen vậy.
"A Dạ?" Huyễn thú như cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường. Cậu cẩn thận đặt tay lên vai Thanh Trường Dạ: "Anh không sao chứ?"
"..."
Không sao.
Chúng ta phải đi. Nếu như bị người khác phát hiện vua Liên bang đã chết tại sông Tiber, toàn bộ đế đô sẽ hỗn loạn.
Lý trí nói với Thanh Trường Dạ bây giờ hắn phải rời đi. Hắn rõ ràng là người tỉnh táo nhất, ngay cả người phụ nữ thông minh như Natasha cũng cảm thấy hắn lòng dạ độc ác. Nhưng bây giờ Thanh Trường Dạ lại hoàn toàn không muốn rời khỏi dòng sông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-sao-choi/3717880/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.