Edit: Bàn
Cứ ngồi chờ chết như vậy tiếp không phải là biện pháp. Tay Thanh Trường Dạ cào cào bên cạnh, giường đã lạnh, đối phương đã rời đi từ rất lâu trước đó. Ga trải giường và chăn đệm đã được thay mới, nhưng dấu vết trên người hắn không thể lau đi. Edwin không xích hắn, xiềng xích trong chiếc lồng to lớn này giống món đồ trang trí đầy tình thú hơn. Sau khi rửa mặt, hắn uống chút nước. Thanh Trường Dạ bắt đầu suy tư về tình cảnh trước mắt mình.
Muốn dựa vào năng lực của bản thân để rời khỏi lồng giam này khó như lên trời, toàn bộ đế đô bây giờ đều như vực sâu với hắn, nếu muốn bò ra thì hắn không thể không dựa vào sự hỗ trợ của người khác. Mặc dù không biết ai sẽ giúp hắn, nhưng điều quan trọng nhất hiện giờ là hắn phải lan truyền thông tin mình và Edwin ở bên nhau đi, và cách khiến vua đồng ý là...
"Em nghiêm túc à?"
Thanh Trường Dạ lên tiếng trả lời: "Nếu kết hôn, anh sẽ không thể liên tục nhốt em nữa."
"Đây là giải pháp em nghĩ ra?" Edwin hơi buồn cười nhìn Thanh Trường Dạ đang cúi đầu lật sách, ngón tay đối phương thon dài lay động một cách linh hoạt trên trang sách, tựa như bông hoa lan trắng nở rộ: "Em có biết sau khi kết hôn với hoàng tộc thì xác sẽ được chôn cùng nhau, anh chết thì em cũng không sống được nữa không?"
"Chôn cùng thôi mà," Thanh Trường Dạ thờ ơ: "Tai hoạ lưu nghìn năm, anh không chết dễ như vậy. Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-sao-choi/3632992/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.