Vốn lạc vào cung, giờ đây rời khỏi là chuyện đương nhiên. Thật không ngờ, ta còn chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, Linh Tần đã quay lại rồi, còn mang theo
một vị cao tăng.
Mai Chu nói, vị cao tăng này năng lực ghê gớm lắm.
Trên tay cầm chiếc quạt hương bồ, tuy trông có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng lại rất nổi tiếng.
Không lâu sau, vị cao tăng mà Mai Chu nói đã đến.
Ta đuổi hết đám người trong Nguyệt Thú Các ra
ngoài cửa, lúc này mới mỉm cười khom lưng hành lễ trước vị cao tăng: “Thì ra là la hán đích thân đến.”
Cao tăng cũng cười, phe phẩy chiếc quạt hương bồ: “Sao, ngươi không ngờ là ta đến sao?
“Sao ngươi lại vào cung, còn
tu thành hình người?”
Ta giải thích cặn kẽ tiền căn hậu quả, nhưng vị cao tăng kia lại cười ha hả: “Được rồi được rồi, thiên tử có một kiếp nạn, chờ ngươi vì hắn mà hóa kiếp, báo đáp ân tình xong rồi hãy rời đi!”
Nói xong, vị cao tăng ngồi xuống đất, lấy trong ngực ra một tờ giấy dầu, trong đó lại còn có món tôm rang muối mà ta thích ăn.
“Này.”
“Ngươi vậy mà vẫn còn nhớ.” Ta gắp một con bỏ vào miệng. Chà, vẫn là tôm ở quê tươi hơn.
“Biết là cố nhân, nên ta đã sớm chuẩn bị rồi.”
Vị cao tăng vẫn mỉm cười khì khì: “Quy Lương, ngươi nên biết rằng hận thù dễ trả, nhưng lòng tốt khó đền đáp. Ngươi đã tu luyện hàng ngàn năm, không nên tham lam con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-rua-den-tien-cung-roi/2897329/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.