“Khả Nhân, ta rốt cục cũng tìm được ngươi!”
Ngọc Phi Yên cùng Kiền Hoàng đang nhàn nhã đàm thoại việc nhà, Vũ đột nhiên tiến vào, kéo tay Ngọc Phi Yên.
Ngọc Phi Yên và Kiền Hoàng nhìn thấy bộ dáng của hắn liền không nhịn được cười, chỉthấy trên gương mặt tinh xảo của Vũ xuất hiện một mảnh tím xanh, hốc mắt cũng bầm tím, khuôn mặt bị méo mó, nếu không phải vì đôi mắt hai màuđặc biệt kia và giọng nói thanh thúy, nàng sẽ không nhận ra hắn là Vũ.
“Vũ, mặt của ngươi bị ai đánh thế?”
Ngọc Phi Yên cười hì hì hỏi, kỳ thật nàng không hỏi cũng biết, ngoại trừ Tam ca nàng ra hắn còn có thể cho phép ai đánh mình? Xem ra, tuy rằng hôm qua Vũđược đền bù mong muốn nhưng cũng tổn thất thảm trọng a.
Vũ liếcnàng, không phải nàng biết rất rõ ư? Chỉ vì ôm Tiều Thiên nên mặt hắnmới thành như thế này, nhớ lại những đường cong hoàn mỹ trên người TiềuThiên, hắn như muốn chảy nước miếng ra, nhưng mà, bây giờ không thể làmthế, hắn tìm Khả Nhân là vì có việc quan trọng.
“Khả Nhân, ngươi có thuốc ấy hay không?”
Phi Yên nữ thần y nhất định có loại dược ấy.
Ngọc Phi Yên nhướng mi, trên mặt hiện lên sự bối rối, dược gì a?
“Chính là cái loại dược ấy a!”
Vũ nhìn thấy nàng không hiểu, có chút sốt ruột, không phải nàng đã hạ dược ấy một lần rồi sao? Nàng không hiểu mới là lạ nha!
Kiền Hoàng nhìn chăm chú, trong lòng rất buồn cười, hắn quay mặt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384585/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.