“Nha đầu, mau đến xem ta bắt được con chim đẹp này”
Thành quậnVương gia nhìn thấy Ngọc Phi Yên từ xa xa đi về hướng ông, ông cao hứngphấn chấn trổ tài cao thủ bắt chim, thật không ngờ, trên núi Phi Longnày phong cảnh bốn mùa đều như mùa xuân tú lệ, chim quý thú lạ cũngnhiều vô số. Nhìn xem, con chim nhỏ kia có sắc màu thật đẹp, hình dángnhư thế trên thế gian thật khó tìm a. Ông đã tốn vài ngày canh chừng,hôm nay mới bắt được.
Ngọc Phi Yên bước đến nhìn con chim nhỏ kia, lông chim dưới ánh mặt trời hiện lênbảy màu sáng ngời, thật vô cùng xinh đẹp, nhưng mà bây giờ lại bị nhốttrong lồng nên thiếu đi sự linh động, tiếng kêu uyển chuyển thánh thót,nhưng hình như mang chút uất ức. Lão vương gia này a, thích chơi trò bắt chim sao, nhìn chú chim nhỏ bị nhốt trong lòng, nàng tựa như cảm thấyđấy là chính mình cũng đang bị nhốt, nhìn ánh mắt xanh biếc, mang theonét cầu xin, mang theo khát vọng tự do bay nhảy, trở về bầu trời xanhbiếc bao la bên ngoài, trong lúc nhất thời, tay nàng không tự chủ đượcliền mở lồng thả chim bay ra.
“Oái, nha đầu ngươi đang làm gì thế?”
Thành quậnvương gia kinh ngạc hô lên, nghĩ định dùng tay ngăn cản, đã thấy conchim nhỏ xinh đẹp kia vỗ vỗ cánh bay lên, bay về hướng trời xanh mâytrắng.
Ngọc Phi Yên nhìn bộ dáng phẫn nộ của lão Vương gia, nhún nhún vai, nhìn ông mĩmcười, “Con không phải cố ý, con chỉ muốn thò tay vào chộp nó đề trongtay, nhìn kỹ một chút”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384561/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.