“Các ngươi còn chưa có bái đường?”
Ngọc Phi Vũ nhướng mày, nhìn tiểu muội nhà mình.
Ngọc Phi Yên nhìn nàng mĩm cười “Muội ở kinh thành đã lạy rồi a!”
Lời nói của nàng đúng là hợp lý hợp tình, ai nói nàng không có bái đường, nàng rõ ràng là đã lạy rồi …
Kinh thành?
Ngọc Phi Vũnhíu mày, những ngón tay trắng nõn, nhỏ và dài cũng chậm rãi buông lỗtai của Mục Cảnh Thiên ra, rốt cục cũng thoát ly được, Mục đại đường chủ nhanh chóng nhảy vọt sang một bên, vẻ mặt xanh xao, xoa xoa lỗ taimình, hình như những ngón tay nhỏ xíu và trắng nõn của đại tỷ hắn đặcbiệt thích quấn lấy lỗ tai hắn, mỗi lần gặp mặt đều quấn lấy không rời.
Giương ánhmắt gian xảo lên, hắn bỗng nhiên nhìn thấy lão tử trung niên phong độđang bước đi phía trước mặt, tròng mắt đào hoa không khỏi rạng ngời, màbên tai lúc này đang truyền đến âm thanh của đại tỷ hắn.
“Không phải muội đã bị hưu rồi sao, hơn nữa, ngay cả hưu thư cũng đã nhận rồi”
Ngọc Phi Yên nhún vai, vô tội nói “Hưu thư không còn nữa”
Hưu thư đó đã sớm bị tướng công nhà nàng hủy đi rồi.
“Khúc Lưu Vân, ngươi gạt ta!”
Đang lúcnàng còn muốn nói với tỷ tỷ mình điều gì đó, một thanh âm quen thuộckhiến tai nàng ù lên truyền đến, xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tức giận đến xanh mét kia, nàng khí định thần nhàn hô “Cha”
Lời nói ban nãy cha nàng đã nghe, nàng cũng không thể thu hồi lại được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384556/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.