Trên đườnglớn Ẩn Thành, người đến người đi tấp nập, một nữ tử xinh đẹp mỹ lệ dắttheo một con ngựa trắng đứng ở trước mặt một tửu lâu, do dự một chút,đem ngựa giao cho tiểu nhị ra nghênh đón, nhấc chân bước vào tửu lâu.Nàng vừa vào tửu lâu, trong tửu lâu liền vang ra tiếng xuýt xoa khôngngừng. Nữ tử xinh đẹp mỹ lệ như vậy cũng không thấy nhiều, những ngườinhìn đều cảm thấy tâm mình thật ngứa , nhất là đôi mắt phượng câu của nữ tử ấy, thật làm cho người chảy nước miếng.
Tựa như nữtử đối với những ánh nhìn như vậy rất quen thuộc do thường xuyên chạmphải, bên môi nàng treo nụ cười thản nhiên, thong thả đi lên lầu hai, tư thái thướt tha xinh đẹp này, nếu được ôm vào ngực không biết hồn pháchsẽ bay đến tận đâu!
Nữ tử chọnmột góc an tĩnh ở lầu hai ngồi xuống. Tiểu nhị ân cần chạy đến trướcbàn, cầm lấy khăn lau xoa xoa bàn, trên mặt bàn căn bản không tồn tạichút hạt bụi nào.
“Cô nương cần gì?”
Nữ tử xinhđẹp nhếch đôi mắt phượng, sóng mắt lưu chuyển, làm cho tiểu nhị bỗngchốc giật mình sững sờ trong giây lát, sau đó lấy lại tinh thần, lúngtúng cười gượng.
“Tiểu nhị ca, ta muốn hỏi ngươi một nơi.”
Nói xong, bàn tay trắng nõn thon thon như biễu diễn ảo thuật, móc ra một thỏi bạc trắng đặt lên bàn.
Tiểu nhị ngây ngô cười, khách khí nói: “Cô nương có việc cứ việc nói, không cần khách khí như thế.”
Nữ tử gật đầu, mắt phượng mỉm cười, “Xin hỏi Tiểu nhị ca làm thế nào để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384551/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.