Chương trước
Chương sau
Vân Tranh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của Mục Cảnh Thiên, thật đáng đời!

Ai bảo hắn vì tìm niềm vui cho bản thân mình, mà không để ý tới Phi Yên, khiến nàng bị nguy hiểm.

Biết tiểumuội nhà mình không có việc gì, sắc mặt Mục Cảnh Thiên mới khôi phụclại, hắn quan sát sắc mặt Vân Tranh, nhìn thấy sự phẫn nộ trong đôi mắtnàng hiện lên rất rõ ràng, trong lòng không khỏi oán than, nha đầu nàysẽ không đi tìm Long Diệc Hân để méc tội hắn chứ?

Tuy rằng,hắn thừa nhận đó chính là lỗi của hắn, nhưng mà nếu Long Diệc Hân biếtđược chuyện này, hắn còn có thể sống sao? Ai mà chả biết, hiện tại khôithủ đại nhân vô cùng cưng chiều thê tử mình đến nỗi vô pháp vô thiên.Nếu bây giờ hắn ta biết được, suýt chút nữa hắn đã hại thê tử hắn ta mất mạng, hậu quả mười phần không phải là sẽ chết rất thảm sao, nghĩ đếnđây mồ hôi lạnh trên đầu Mục Cảnh Thiên tuôn trào, hắn nhìn Vân Tranhcười ngọt ngào, nịnh nọt.

“Tranh muội muội, chúng ta cùng nhau thương lượng nha”

Vân Tranhthờ lơ liếc hắn, nàng đương nhiên biết hắn muốn nói gì, hừ lạnh mộttiếng rồi quay mặt đi chổ khác, bây giờ nàng vẫn còn đang rất tức giận,không muốn thương lượng với hắn bất cứ chuyện gì.

Khuôn mặt tuấn tú của Mục Cảnh Thiên có chút khổ sở, ủy khuất dâng lên trong lòng, hắn nhìn tiểu muội mình,

“Khả Nhân”

Ngọc Phi Yên bật cười, thì ra Tam ca nàng lại sợ tướng công nàng như thế nha.

“Tranh Tranh, Tam ca đã biết sai rồi”

Cho nên tạm tha hắn đi.

Vân Tranh lạnh lùng cười, “Mục đại đường chủ, biết sai sao? Huynh chẳng lẽ đã quên, trong bụng Phi Yên còn có một miếng thịt?”

Cũng may là không có việc gì, nếu xảy ra chuyện, hắn bồi thường được sao?

Mục CảnhThiên nghe Vân Tranh nói, khuôn mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hối hận khôn xiết, hắn cũng không quên trừng mắt nhìn Thôi Lợi, phát hiệnthì ra sắc mặt tên này cũng không được tốt lắm, nếu không phải tên nàytìm hắn thọ giáo, thì hắn cũng đâu có phạm phải sai lầm to như vậy.

Thôi Lợi bịhắn trừng mắt, tự biết mình đuối lý, mới vừa rồi, hắn thật sự rất tậnhứng, có chút bất chấp tất cả, cho nên hắn không biết Tiêu Dao công chúa tới gần.

Vì thế, hắn đi đến trước mặt Ngọc Phi Yên, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Thôi Lợi lỗ mãng, khiến công chúa hoảng sợ, thỉnh công chúa trách phạt”

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, cái quì này của Thôi Lợi khiến cả ba người đều hoảngsợ, hắn không đề cập tới thì Ngọc Phi Yên đã quên mình đã được Kiềnhoàng phong làm “Tiêu Dao công chúa”, nhưng mà, nàng cũng không phảicông chúa chân chính gì, chỉ là nghĩa muội của Kiền hoàng mà thôi, bấtquá, chỉ là một cái hư danh, sao lại khiến thống lĩnh cấm quân phải quỳa.

“Thôi đạinhân, xin mau mau đứng lên, tuyệt đối không thể thế này được nha, tất cả là do lỗi của ta, sao lại có thể trách người được chứ”

Ngọc Phi Yên vội vàng nâng nam tử đang quỳ trước mặt mình dậy, nàng làm nghi thức xã giao đơn giản, theo phong cách của nàng, nhớ chuyện trước đây, nam tửtrước mắt này động một chút là làm đại lễ, khiến cho nàng không biết xấu hổ cứ tìm tới hắn gây phiền toái.

Thôi Lợi đứng dậy, ánh mắt tràn ngập hổ thẹn.

“Công chúa?”

Nếu để chođương kim thánh thượng biết suýt chút nữa hắn đã đả thương Tiêu Dao Công Chúa, nghĩa muội mà thánh thượng yêu quý, thì chắc chắn cho dù là không giết hắn, nhưng thế nào cũng sẽ trách phạt hắn.

“Tốt lắm, tốt lắn, Thôi đại nhân, chuyện này dừng ở đây, sau này sẽ không nhắc đến nữa”

Tuy rằngnàng rất thích quấy rối người khác, nếu có thù tất sẽ báo, nhưng mà mọingười đều là người một nhà, cho nên không cần phải so so làm gì, dù saothì nàng cũng có lỗi ở trong đấy.

“Dạ, Công chúa”

Thôi Lợi trầm giọng nói đồng ý, trong lòng hắn củng có một chút kính nể vị Công chúa này.

“Tranh muội muội”

Mục CảnhThiên thấy muội muội nhà mình dễ dàng tha thứ cho Thôi Lợi thì tronglòng thầm có chút bất bình, sao nha đầu Vân Tranh này cứ theo mãi hắnkhông thôi, một chút cũng không nhả ra.

Vân Tranh giống như không có nghe thấytiếng la của hắn, chuyển ánh nhìn của mình sang cây cỏ hoa lá bên cạnh,hít vào thật sâu, không khí mát mẻ làm cho người ta thật sự khoan khoáidễ chịu, tinh thần trở nên thanh tĩnh hơn.

Ngọc Phi Yên nhìn thấy bộ dáng Vân Tranh thì trong lòng cười thầm, nha đầu kia lại có chủ ý gì đây.

Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Tam ca nhìnmình, cảm thấy rất vui vẻ, nàng cũng muốn biết rốt cục Vân Tranh địnhđưa ra chủ ý gì, không phải là các đồ vật này nọ mà nàng ấy đã mơ ước từ lâu chứ? Là bạn tốt của nhau, nàng nhất định phải giúp nàng ấy mớiđược.

“Tranh Tranh, ta không có chuyện gì, không nên làm khó Tam ca”

Lời nói cóvẻ rất có lương tâm, vô cùng thỏa đáng, Mục Cảnh Thiên nghe được gật đầu liên tục, muội muội hắn thiệt tốt, không có làm khó hắn.

Vân Tranhvừa nghe được lời này thì quay đầu nhìn Ngọc Phi Yên, nàng muốn nhìnthấy gì gì đó…liền nhận được một nụ cười tươi như hoa nở, nàng liền hiểu được, lập tức chuyển hướng sang Mục Cảnh Thiên, cười giễu cợt.

“Muốn thương lượng với muội cũng không phải không thể”

Mục CảnhThiên vừa nghe được trong lời nàng có ý buông tha mình thì con ngươi đào hoa lập tức sáng rỡ nhưng cũng có chút hoang mang, lời nói của thuộc hạ đắc lực này đâu chỉ đơn giản như thế, nha đầu Vân Tranh này vốn rấttham lam, thỏa thuận với nàng, không khác gì bảo hổ lột da, nhưng mà,giờ phút này hắn không còn chọn lựa nào khác, cho dù việc này sẽ khiếnhắn trả giá rất lớn.

“Chỉ cần Thiên ca ca đưa cho ta các đồ vật kia thì mọi việc xong hết thảy”

Khẩu khí của Vân Tranh rất vân đạm phong khinh, giống như đang nói rằng: hôm naytrời thật đẹp! Nhưng mà lại làm cho Mục Cảnh Thiên hận đến nghiến răngnghiến lợi, hắn chỉ biết, nha đầu này sớm đã mơ ước vật gì đó của hắn,giống như là muốn vơ vét tài sản của hắn!

Nhưng mà,thiệt là không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể gật đầu mà thôi, cho dù là đồ vật gì cũng không quan trọng bằng sinh mạng!

Lấy vật ngoài thân, đổi một sinh mạng, đáng giá!

Không đáng giá cũng phải thành đáng giá, hắn không thể đắc tội với vị khôi thủ đại nhân kia!

“Đợi lát nữa, ngươi theo ta trở về lấy chúng”

Thật sự là có chút không cam tâm tình nguyện, nha đầu chết tiệt này dám đi cửa sau để chơi hắn.

Khuôn mặtVân Tranh nhất thời tươi như hoa nở, vô cùng vui vẻ nhìn Mục Cảnh Thiênnói “Chuyện kia của Thiên ca ca đã thương lượng xong, huynh yên tâm đi”

Mục CảnhThiên gật gật đầu, nha đầu này rất thông minh, biết cách dùng tuyệtchiêu để dọa người khác mà, nhưng mà chỉ cần nàng đồng ý dẹp chuyện kiasang một bên là được rồi.

Thấy bọn họ đã đạt được thỏa thuận, Ngọc Phi Yên sờ sờ bụng mình, không nhanh không chậm nói “Ta đói bụng”

Nàng vừa mới bị hoảng sợ, nên cần phải bồi bổ!

****

Sau khi ởtrong Trúc Uyển ăn đồ ăn sáng của Huyền U làm xong, Ngọc Phi Yên đếnkhách viện để gặp Kiền hoàng và hai cha nàng, Long Diệc Hân tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ ở trong Trúc Uyển, lúc trước để cho Thanh Nhi vàHác Xích vào đã là giới hạn cao nhất của hắn rồi.

Vừa đi vàocửa viện, thấy cha mình đang nằm trên ghế dưới gốc đại thụ đọc sách,nàng gọi to một tiếng “Cha”, cha nàng hừ nhẹ một tiếng, không thèm trảlời, nàng đành cười trừ.

Xoay đầu, nàng thấy trong chòi nghỉ mát bên trái, Kiền hoàng đang cùng Thành quận lão vương gia đánh cờ, nàng mĩm cười chào hỏi.

“Nghĩa huynh, cha, sớm a.”

Hai người đang chơi cờ, ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, sau đó lại tiếp tục vùi đầu chơi cờ.

“Khúc Lưu Vân, ngươi gọi ai là ‘ cha ’?”

Khúc Hàn Lâm giận dữ quát to, ông đang đọc sách, con gái ông sao lại gọi lão Longkia là cha được, ông còn chưa có chết mà con ông đã dám gọi người kháclà cha sao?

Ngọc Phi Yên bất đắc dĩ nhìn về phía cha nàng, ánh mắt long lanh sáng ngời, khôngphải mới vừa rồi ông không thèm để ý tới nàng sao, sao bây giờ lại pháthỏa to như thế.

Thành quận vương gia đang vùi đầu vào ván cờ, đột nhiên ngẩng đầu tức giận, trừng mắt nhìn Khúc Hàn Lâm.

“Nha đầu gọi ta là cha thì sào, nó chính là con dâu của ta”

Tiểu Bạch Kiểm, dám rống giận với con dâu ông, nếu chẳng may làm cháu nội của ông hoảng hốt thì thế nào hả?

“Khúc Lưu Vân, nếu ngươi còn gọi cha chung như thế, ta sẽ không nhận ngươi!”

Khúc Hàn Lâm nhìn con gái mình, tức giận đến không nói thêm gì được nữa.

Ngọc Phi Yên cười ha ha “Cha à, cha không muốn con gọi người là cha nữa sao?”

Cha nàng tuy rằng tức giận, nhưng mà không thể làm gì được nàng!

Thành quậnlão vương gia đập bàn đứng lên, chỉ vào mũi Khúc Hàn Lâm, quát “TiểuBạch Kiểm, cái gì không thể gọi cha chung, bổn vương chính là ông nộicủa đứa bé trong bụng nha đầu này”

Không thể gọi chung? Sao lại không thể gọi chung được?

“Bây giờ ta sẽ mang con gái ta rời đi, đứa bé trong bụng con gái ta không liên quan gì đến Long gia các người”

Khúc Hàn Lâm cười lạnh.

“Rời đi? Ngươi dựa vào cái gì đem nha đầu này đi, hiện tại, nha đầu này sống là người của Long gia, chết là ma của Long gia!”

Đã bước vào cửa lớn của Long gia, có thể mang đi sao?

“Chỉ bằng ta là cha của nó, chỉ bằng nó họ Khúc.”

Khúc Hàn Lâm nói lời thật hợp tình hợp lý, ông khinh thường người nào kết thân với lão Long kia.

“Cha, con còn mang họ Ngọc.”

Ngọc Phi Yên kịp thời chen vào một câu, bị cha nàng trừng mắt đành ngoan ngoãn câm miệng lại.

Kiền hoàngđang ngồi, muốn nhìn xem hai người đấu nhau cho đến tàn cục, ánh mắttràn ngập hứng thú, vẫy tay, bảo Ngọc Phi Yên đến ngồi bên cạnh mình.

“Muội tử không đơn giản a!”

Không phải nàng cố ý khơi mào chiến hỏa cha nàng sao, còn mình thì ở bên cạnh xem diễn để giải trí!

Ngọc Phi Yên nhìn hắn cười cười, không hề che đậy sự đắc ý trên mặt mình.

“Quá khen.”

“Muội tử không sợ họ tức giận đến hao tổn thân thể sao?”

Tuy rằngKiền hoàng cũng thấy hai vị ái khanh trước mắt mình mặt đỏ tai hồng, bộdáng như hùm, rất vui, nhưng hắn cũng là người rất có lương tâm, sợ bọnhọ nếu tức giận quá sẽ tổn thương đến sức khỏe, hai người này là hai cựu thần đắc lực nhất giúp hắn xử lý việc triều chính mà.

Ngọc Phi Yên nghiêng đầu nhìn Hoàng đế nghĩa huynh mình, đôi mắt lúng liếng, sáng long lanh, rạng ngời.

“Nghĩa huynh không biết là các lão nhân gia sống lâu là nhờ đả thông khí huyết sao?”

Kiền hoàngvừa nghe lời ấy, xòe chiết phiến ra, che lại khuôn mặt của mình, cườikhông thành tiếng, hắn thật sự cảm thấy bi ai cho hai vị ái khanh củamình!

Ngọc Phi Yên biết hắn đang cười, nhưng mà nàng không thèm để ý làm gì, nàng chỉ có ý kiến một chút: sao hắn lại không quang minh chính đại mà cười to thànhtiếng, đè nén chi cho nghẹn, không sợ vì thế mà bị nội thương à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.